Hôm sau, tôi vừa đến lớp thì con bé Lan Hạ đã chạy xồng xộc đến, cười típ mắt khoác tay tôi rồi lôi về chỗ nó. Mà kể ra cũng lạ, từ khi tôi và nó công khai làm bạn bè, những lời ác ý hướng về tôi dần ít hẳn, có một số người còn chủ động bắt chuyện với tôi, không tránh né tôi như trước nữa. Dường như trong mắt họ, tôi đã trở nên "bình thường" rồi. Còn cái lũ bắt nạt tôi trước đó dĩ nhiên có cho tiền cũng không dám chọc phá tôi nữa. Cuộc sống trung học dần trở về quỹ đạo vốn có.
Hoặc là tôi ngây thơ nghĩ thế. Vì bạn thân trên danh nghĩa của tôi rất biết cách dày vò người khác. Ví dụ như lúc này.
Tôi nhìn chòng chọc chiếc vé xem phim trên tay Lan Hạ, rồi ngước mắt lên nhìn nó vẻ khó hiểu.
- Cho tớ? Vì sao?
- Ơ? Lúc trước chúng ta toàn vậy mà? Có bao giờ cậu hỏi lý do như lúc này đâu? - Lan Hạ phụng phịu nhét vé vào tay tôi, xong lại khoác tay làm nũng. - Hôm nay ai cũng rảnh cả, tớ hỏi cả rồi. Nên là chiều hội mình cùng đi xem phim nhé?
Hội? Ai cũng rảnh?
- Còn có ai nữa à?
- Ừ! Hiếu và Hoàng đó. - Lan Hạ cười típ mắt, trông đáng yêu lắm. - Tớ rủ họ cả rồi. Hiếu chưa đồng ý nhưng cũng không từ chối, Hoàng thì nói chỉ cần cậu đi thì cậu ấy cũng sẽ đi.
- Hai người thân nhau từ bao giờ thế?
- Ấy, bạn của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767877/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.