- Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi cậu. - Không để Hoàng đắc ý lâu, tôi lái sang chuyện khác. Mà dường như với Hoàng việc tôi hiểu lầm khá quan trọng nên khi giải quyết xong rồi tâm tình cậu ta cũng tốt hơn trước, chẳng có vẻ gì là đề phòng nữa, thoải mái chống khuỷu tay xuống bàn, nhướn mày.
- Huh? Chuyện gì?
- Cậu biết tôi còn có một người chị, đúng không?
Nụ cười trên môi Hoàng nhạt dần, rồi tắt hẳn. Nó nhìn tôi, bằng loại biểu cảm mà chẳng thể lý giải nổi. Sau đó, nó cúi đầu.
- Phải.
- Tại sao không nói cho tôi biết?
- Tớ đã nói rồi còn gì. Cậu mất trí nhớ, đến cả bản thân là ai cũng không nhận ra. Nói với cậu về người chị mà cậu chưa từng nhớ, cậu sẽ có ấn tượng ư? Tớ chỉ nghĩ, để cậu hồi phục rồi thì mọi chuyện mới ổn thỏa hơn.
Hoàng ngẩng lên nhìn tôi, cười nhẹ.
- Huống hồ, ấn tượng của tớ về chị cậu cũng rất mong manh. Cái tớ nhớ được đó là... - Hoảng chỉ tay lên mắt trái. - ...chị cậu có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở nơi này. Mở mắt ra thì không thể thấy được, nhưng khi nhắm lại thì lại thấy rất rõ. Đó là điểm duy nhất tớ nhớ về chị cậu. Lúc đó còn nhỏ, làm sao có thể biết hết được chứ?
Nốt ruồi đỏ? À đúng rồi, có lần tôi vô tình phát hiện Khả Minh cũng có một cái tương tự, ngay nơi Hoàng vừa hôn lên. Chả trách thằng bé có ấn tượng, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767858/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.