- Cô ấy đã qua được cơn nguy hiểm rồi!
Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai tôi, lúc gần lúc xa. Ngay sau đó là giọng nghẹn ngào quen thuộc.
- Vậy...bao giờ nó tỉnh lại được hả bác sĩ?
- Còn tùy vào cô ấy. Nếu có ý chí thì sẽ sớm tỉnh thôi.
Tiếng cửa mở ra rồi đóng lại. Có ai đó kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh tôi, cầm lấy tay tôi. Tôi còn nghe thấy người đó nói.
- Con bé xấu xa! Mày còn bắt chị phải chờ đến khi nào nữa đây??
Em nào dám bắt chị phải chờ nữa chứ!
Không hiểu sao, ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi. Rồi tôi hé mắt, bóng tối rời xa, nhường chỗ cho ánh sáng chói chang. Trước mắt tôi đầu tiên là cái trần nhà, thiết kế này, màu sắc này, thật giống với giấc mơ trước đó. Tiếp theo là một cái đầu xuất hiện, khuôn mặt vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ. Đến cả nói cũng chẳng nói lưu loát được. Câu nọ xọ câu kia.
- Tỉnh...tỉnh rồi? Mày có nhận ra chị không? Có biết chị là ai không? Không đúng không đúng! Mày có thấy đau chỗ nào không? Mở miệng được không?
Tôi phát mệt với kiểu lảm nhảm ấy, khẽ nhắm mắt lại, thì thào.
- Quản lý...
Quả nhiên, cuối cùng quản lý cũng chịu im lặng một lúc. Rồi tôi thấy bà ấy khóc. Nói thật, từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng cảnh bà ấy rơi lệ. Đây là lần đầu tiên. Mà tôi cũng chẳng tưởng tượng được, một người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767856/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.