Tôi trở về bệnh viện với trạng thái khá mệt mỏi. Dù đã nắm được mọi thứ trong tay nhưng tôi vẫn chẳng thấy vui vẻ hơn chút nào. Chỉ có cảm giác chán chường không tả nổi.
Khi nghe Lan Hạ thú nhận, tôi chỉ thấy máu trong người như nóng lên như muốn thiêu sạch chút lý trí vốn đã ít ỏi của mình. Tôi đã nghĩ, hay là dùng lại cách nó đã dùng. Nó đối với Khả Minh thế nào thì cho nó nhận lại y như thế, để nó hiểu, để nó biết thế nào gọi là thống khổ, thế nào gọi là sống không bằng chết. Nhưng bây giờ, khi bình tĩnh lại rồi tôi mới nghĩ đến một phương diện khác. Nếu là Khả Minh, em ấy sẽ làm vậy ư? Một cô gái thuần khiết như thế, lương thiện như thế, liệu em sẽ chọn cách chà đạp người khác như thế không? Sẽ lấy thù báo thù như tôi không?
Đáp án là không. Em ấy sẽ không làm vậy. Đơn giản, chỉ bởi em ấy là Khả Minh.
Một người đã quen với nhẫn nhịn chắc chắn sẽ quên việc phản kháng nếu không có ai dẫn lối dùm. Mà tôi, tôi lại không nỡ khiến em trở nên xấu xa và ác độc như tôi.
Dù gì, em ấy vẫn là đứa em gái duy nhất của tôi, là một phần gia đình của tôi.
Điều tôi có thể làm chính là thầm giúp em đòi lại những món nợ mà người khác nợ em, giúp em đòi lại công bằng và quyền lợi đã mất. Quá trình em không cần quan tâm, kết quả em không cần để ý. Em chỉ cần quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767850/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.