Trên con đường này cũng có quán trà. Quách Đại Lộ thấy người xách lồng chim thong thả từ quán trà bước ra. 
Người này tuổi không lớn lắm, đôi mắt sáng nhưng da mặt hơi xanh, hình như con người này đã quá nhiều mệt mỏi. 
Tự nhiên ai cũng có thể đoán không sai một mảy là sự mệt mỏi ấy do đâu mà có... 
Quách Đại Lộ bước lại vòng tay: 
- Tôi họ Quách, tôi biết tôn huynh không nhận ra tôi mà tôi cũng... không biết tôn huynh nhưng giờ đây thì mình... đã biết nhau. 
Con người của Quách Đại Lộ là như thế. 
Hình như đó cũng là một "nguyên tắc" của hắn, bất cứ chuyện gì hắn cũng thẳng thừng. 
Cũng may, con người hắn cũng là tay lịch thiệp, cho nên người ta ban đầu chỉ khựng một giây rồi cười ngay với hắn: 
- Vâng, vâng, chẳng hay Quách bằng hữu có điều chi dạy bảo? 
Quách Đại Lộ nói: 
- "Đêm xuân một khắc giá đáng ngàn vàng" cái câu ấy chắc bằng hữu thấy đúng đấy chứ? 
Người xách lồng chim gật gật đầu: 
- À à... thì ra Quách bằng hữu muốn một... đêm xuân... 
Quách Đại Lộ cũng gật gật đầu: 
- Vâng, chính đệ có ý như thế, chỉ hiềm vì buồng the tìm quá khó khăn. 
Người xách lồng chim cười: 
- Ôi, tưởng gì chứ chuyện đó có gì đâu khó? "Có tiền mua tiên cũng được" kia mà! 
***** 
Chưa mua được "tiên" mà Quách Đại Lộ đã bị đánh tơi bời. 
Khốn nạn một điều, đánh hắn là những cô nàng xinh đẹp, những cô gái rất chịu tiền. 
Quách Đại Lộ đâu phải là hạng để cho người ta xem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/195355/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.