Quách Đại Lộ uống rượu có một cái tật. Nếu không uống cho thật say thì hắn không chịu rời khỏi quán. 
Không uống cho cạn sạch bầu thì hắn cũng chẳng chịu đi. 
Trên đời nếu có ai có thể trị khỏi chứng đó cho Quách Đại Lộ thì người ấy chỉ là Yến Thất. 
Sợi dây chuyền vàng cầm được năm mươi lượng, để lại phân nửa cho Vương Động, tự nhiên, hắn không thể uống sạch cả được số bạc còn lại. 
Giả lại lúc hắn bước chân ra khỏi quán rượu thì hắn vẫn còn thanh tĩnh, hắn còn thấy rỏ người. 
Quả nhiên, người áo đen vẫn còn "hứng gió" trước cửa quán rượu. 
Quách Đại Lộ thở ra: 
- Đáng lý tôi nên để hắn "hứng gió" thêm chút nữa, vì hình như hắn chưa ngủ. 
Yến Thất nói: 
- Hắn chưa buồn ngủ nhưng anh đã uống quá đủ rồi, nếu uống thêm tí nữa thì một đứa ba tuổi cũng có thể theo sát gót anh. 
Quách Đại Lộ trừng mắt: 
- Ai nói thế? Tôi chỉ dùng một chân thôi, hắn cũng không làm sao theo kịp, anh có tin thế không? 
Yến Thất nói: 
- Tôi chỉ tin một chuyện. 
Quách Đại Lộ hỏi: 
- Chuyện gì? 
Yến Thất nói: 
- Cho dầu người ấy có đuổi theo kịp anh thì anh cũng có thể thổi cho hắn bay y trở lại. 
Quách Đại Lộ nhướng mắt: 
- Thổi? Thổi bằng cách nào? 
Yến Thất nói: 
- Thổi bằng cách anh tự thổi phồng anh tự nãy giờ. 
Quách Đại Lộ ngó Yến Thất, hắn làm thinh, hình như hắn biết không nói chuyện nổi với tên nầy và ngay sau đó hắn vụt co giò chạy giông tới trước. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/1367663/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.