(*Học để ứng dụng vào thực tế)Edit: YueBeta: LeticiaÂm thanh náo nhiệt vui vẻ lập tức im bặt.
Vân Thiển Nguyệt theo âm thanh mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã tới nơi này, đang đứng ở sau lưng nàng cách đó không xa. Một thân cẩm bào trắng nguyệt nha, có chút đơn bạc, gió lạnh thổi tới, tóc đen cùng tay áo phiêu động, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn, tựa hồ như gầy đi rất nhiều, khuôn mặt yếu ớt lặng yên nhìn nàng, cứ như vậy lẳng lặng đứng trong gió rét, rõ ràng vẫn là bộ dạng lịch sự tao nhã, nhưng lần này lại làm cho người ta có cảm giác hắn bị bỏ rơi. Tuyết cầu trong tay nàng “Xoạch” một tiếng rơi xuống đất, nhấc chân muốn chạy tới, nhưng vừa đi được một bước lại nghĩ tới hắn thật đáng hận, nhất thời dừng lại, đè tưởng niệm trong lòng xuống, cau mày nhìn hắn, “Sao chàng lại tới đây?”
Dung Cảnh vốn là thấy Vân Thiển Nguyệt đang muốn chạy tới, ánh mắt hiện lên một tia sáng, sau lại thấy nàng lại dừng bước, tia sáng đột nhiên mất, ảm đạm mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, mấy ngày nàng không gặp ta, câu nói đầu tiên là hỏi điều này sao?”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhói một cái, nghĩ muốn phát tiết nhưng làm sao cũng không phát ra được.
“Hóa ra là Cảnh thế tử, ta còn nghĩ là người ngu ngốc nào đây? Nhiều ngày như vậy mới tìm được tới nơi này.” Phong Tẫn bỏ tuyết cầu trong tay xuống, phủi phủi tuyết trên người, đi tới, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515931/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.