Edit: YueBeta: Leticia
Lúc này mặt trời đã đi ra, ánh sáng vàng chói của mặt trời vào buổisớm mai chiếu vào trên ngọc nhan như họa của hắn, dung nhan trong suốt,cẩm bào trắng nguyệt nha tựa hồ như phủ một tầng băng sương, nhưng cảngười hắn lại tràn đầy ôn nhu cùng ấm áp nói không nên lời.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, hốc mắt bỗng nhiên ướt át. Tựa hồ đã qua mấy đời luân hồi, lúc hoàng hôn nàng quay đầu đi, thì người nọ đứng ở phía sau nàng, khi mặt trời mọc nàng dừng chân chờ đợi, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ rời đi. Nàng cắn môi nhìn hắn, tầm mắt bỗng nhiên mônglung không rõ.
Sau khi hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu, nàng nằm suốt một đêm ở trên đầutường Vân Vương Phủ. Ngày hôm đó trời đầy mây nhưng một ngôi sao cũngkhông có, nàng vẫn nhìn về phía trời đêm tối như mực. Tới ngày hôm sau,mới tảng sáng nàng đã quyết định khởi động Phượng Hoàng kiếp. Khi đónàng đã nghĩ gì đây! Tựa hồ là nghĩ nếu trời cao thương hại, hắn bệnhnặng khỏi hẳn, nàng nguyện ý dùng mười lăm năm trí nhớ để đổi lại mộtlần trọng sinh, để cho Tử Trúc Lâm vào ở trong lòng của nàng, để cho Vân Thiển Nguyệt vào ở Vinh vương phủ.
Có đôi khi một người thanh tỉnh trong thời gian quá dài thì đột nhiên muốn điên cuồng một lần như vậy!
Mẫu thân truyền cho nàng Phượng Hoàng kiếp, có phải đã ngờ tới mộtngày kia nàng tránh không thoát kiếp số này hay không? Dung Cảnh chínhlà kiếp số của nàng!
Vân Thiển Nguyệt nắm chặt lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515644/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.