Edit: Giọt mực xanhBeta: LeticiaVân Thiển Nguyệt nghe âm thanh bùm bùm của tấu chương khi rơi vớigiọng nói tức giận của lão Hoàng đế thì rất muốn cười, nhưng lời của DạThiên Dật lại cứ văng vẳng bên tai, khiến cho tâm tình nàng nặng nề, làm sao cũng không cười nổi. Đến tột cùng thì nàng và Dạ Thiên Dật có quanhệ sâu đến mức nào? Sâu đến nỗi để cho hắn vì bảo vệ nàng mà lấy giangsơn, Hoàng lăng cùng con nối dõi Dạ thị uy hiếp lão Hoàng đế.
Vân Thiển Nguyệt đang suy nghĩ, cánh tay nắm lấy thắt lưng nàng độtnhiên xiết chặt lại, nàng nghiêng đầu, chỉ thấy Dung Cảnh đang mím môinhìn nàng, nàng kéo kéo khóe miệng với hắn, nụ cười còn chưa xuất hiện,chỉ nghe Dung Cảnh nói: “Quên hết những lời nàng vừa mới nghe đi, mộtchữ cũng không được nhớ!”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh vẫn mím môi, không thấy vẻ mặt ấm áp.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, xoay người ôm lấy hông của hắn, dánmặt vào trước ngực hắn, dùng cả thân thể ôm lấy người hắn, buồn cườinói: “Thật là bá đạo! Sau này không nên gọi ngươi là lòng dạ hiểm độc,độc mồm độc miệng, tâm địa độc ác, vừa hẹp hòi lại thích ăn dấm chua,nên gọi ngươi là lồng sắt đen, có ngươi là cái lồng sắt giam giữ ta rồi, cho dù ngoài lồng có một rừng hoa đào lớn, ta cũng không bay ra ngoàiđược.”
Dung Cảnh nghe vậy mặt lộ ra nụ cười “Nàng biết là tốt rồi! Cho nên nghe lời một chút, không cho phép hồng hạnh xuất tường.”
“Dung công tử, ta còn chưa gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515626/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.