Edit: Giọt mực xanhBeta: LeticiaDung Cảnh không nói lời nào, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ngưng tụ.
Vân Thiển Nguyệt cau mày “Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta hỏi ngươi sao chưa đi mà còn đứng ở chỗ này?”
Dung Cảnh phảng phất không nghe thấy, vẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua mình, toàn thân cao thấpquần áo rất ổn thỏa, không có chỗ nào không đúng, nàng ngẩng đầu, thấyDung Cảnh vẫn nhìn nàng, ánh mắt cũng không chớp. Nàng chau mày lại, vừa muốn vươn tay sờ mặt hắn, Dung Cảnh bỗng nhiên dùng một tay kéo nàngvào trong ngực, nàng ngẩn ra, hắn điểm nhẹ mũi chân, mang theo nàng phithân lên.
“Này, ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Lão Hoàng đế không để cho ta ra khỏicung!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới liền tức giận, hôm nay nàng chẳng khácnào như chim nhỏ bị giam trong lồng tre, Dạ Thiên Dật lại còn xin chỉdạy bảo nàng.
Dung Cảnh không nói lời nào, khinh công của hắn tuyệt đỉnh, ôm VânThiển Nguyệt thân ảnh của hai người như một trận gió mát lướt qua cảnhvật khắp nơi trong hoàng cung. Hộ vệ cung đình cùng ám vệ cơ hồ đềukhông cảm giác được gì.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đoán chừng người này bị câm rồi, nhiều lần hỏi cũng không đáp, nàng thấy Dung Cảnh mang theo nàng không phải làhướng ra ngoài cung, nàng liếc hắn một cái, cũng không mở miệng nữa.
Không lâu sau, Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt phi thân vào một cungđiện. Nhìn thoáng qua bức hoành phi trước cửa cung một cái, Vân ThiểnNguyệt thấy ba chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515623/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.