AdsEdit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhìn thư trong tay Dạ Thiên Dật, nghĩ tới không biết những năm tháng tuổi thơ trong ký ức bị phong tỏa của nàng đã có những chuyện gì xảy ra, lúc ấy nàng đã dùng tâm tình gì khi vẽ những bức tranh thư gửi cho Dạ Thiên Dật như vậy, coi Dạ Thiên Dật trở thành cái gì của nàng? Nhìn Dạ Thiên Dật đang cầm giấy viết thư, dung nhan anh tuấn tràn đầy nụ cười, đột nhiên nàng cảm giác được mình mất trí nhớ quên đi hắn, bây giờ lại lãnh huyết vô tình như vậy đúng thật là không công bằng.
Nàng không có trí nhớ, mà hắn sống trong trí nhớ.
Giống như là ngươi ngày ngày cho một hài tử ăn kẹo, đột nhiên có một ngày không cho hắn ăn! Hắn sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ như thế, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cỗ tức giận với hắn bỗng nhiên tản đi. Chỉ có thể nói trong lòng của nàng Dung Cảnh nặng hơn, hơn nữa nặng đến một vị trí mà so với hắn tất cả mọi người đều nhẹ! Nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhưng mà người kia lại tựa hồ không rõ hiện tại ở trong lòng nàng hắn rất quan trọng, quan trọng đến mức Dạ Thiên Dật hơi dùng chút thủ đoạn với nàng, điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là dùng lý trí hóa giải như thế nào mà là nghĩ đến hắn có tức giận hay không, do đó càng thêm hoang mang lo sợ, thần chí luống cuống, ném chuột sợ vỡ bình, bị hắn uy hiếp.
“Không nghĩ tới Nguyệt nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515621/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.