Edit: Giọt mực xanhBeta: LeticiaÁnh mắt Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía ngoài điện, có một cây tửtrúc xinh đẹp đứng thẳng. Tuy giọng Dung Cảnh nhỏ, nhưng lại như mộttảng đá nặng đập vào nội tâm bằng phẳng như một hồ nước của nàng “bịch” một tiếng, bắn lên một mảng bọt nước lớn. Hốc mắt nàng ẩm ướt được chekín bởi một tầng hơi nước. Nhưng mà vẫn nhìn thấy rất rõ ràng cây tửtrúc kia. Ngoài điện Vinh hoa cung có rất nhiều các loại kỳ hoa dị thảo, nhưng chỉ có mỗi một cây tử trúc đứng đó với phong thái ngông nghênh.
Nàng thầm nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, Tử Trúc Lâm chính thức ở trong lòng của nàng rồi!
Nàng cùng cô cô và các thái cô cô đều giống nhau, không yêu Vinh Hoacung với gạch vàng ngói xanh, xà ngang, hành lang được chạm trổ điêukhắc, chỉ yêu Tử Trúc Lâm của Vinh vương phủ.
Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, một lần nữa cúi đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, nâng nhẹ ngón tay như ngọc lên, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi hốcmắt cho nàng, nhìn đôi mắt ửng đỏ của nàng, hắn bỗng nhiên chế nhạo cười một tiếng “Nếu biết gỡ xương cá hữu dụng như vậy, ta đã sớm làm!”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy tất cả cảm động đều tan thành mây khói, thu hồi tầm mắt nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cúi đầu cười một tiếng “Hôm nay tất cả chỗ xương cá này tađều muốn giữ lại, chúng là đại công thần, nếu không có chúng, sao tabiết được tâm ý của nàng, thì ra nàng đã yêu ta.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515628/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.