Edit: Phương thảo
Beta: Vi Vi
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dung Cảnh cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, cách bức rèm che, hai người một trong một ngoài như cách nhau lớp lớp mây mù.
“Có phải muốn ta loại bỏ trí nhớ mườibốn năm trước mới là ta đúng không? Có phải chỉ có ta vào ngày ngươi cứu từ trong tay Dạ Thiên Khuynh trong hoàng cung hôm ấy mới là ta? Có phải nhất định trói ta lại, một lòng một dạ vì ngươi, trong lòng trong mắt,trong suy nghĩ đều là ngươi mới là ta? Có phải ngươi nhất định muốn xóabỏ toàn bộ cuộc sống của ta trước kia?” Vân Thiển Nguyệt mở miệng lầnnữa, giọng nói không có độ ấm, “Có phải trên thế giới này không có DạThiên Dật ngươi mới có thể thực sự an tâm?”
Dung Cảnh mím môi không nói.
“Đáng tiếc! mặc dù ta mất trí nhớ, nhưng không xóa bỏ được người dính dáng và ký ức cuộc sống trước đây, đángtiếc trên thế giới này còn có Dạ Thiên Dật, hơn nữa hình như còn dínhdáng với ta rất sâu, làm sao bây giờ đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn DungCảnh, ánh mắt dán vào dung nhan như họa của hắn, bỗng nhiên giọng nhẹbẫng, “Dung Cảnh, ngươi không chịu được ta sinh ra một chút hỗn loạn nho nhỏ vì Dạ Thiên Dật, như thế chẳng phải là sẽ càng không chịu được ngộnhỡ ta khôi phục trí nhớ, ta sinh ra sự hỗn loạn lớn hơn nữa sao? Đã như vậy, chúng ta còn có lý do gì tiếp tục!”
Bỗng nhiên Dung Cảnh đứng lên.
“Nói cho ngươi biết, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515585/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.