Chương trước
Chương sau
Edit: Phương ThảoBeta: Vi ViVân Thiển Nguyệt dựa vào vách tường xengồi ở trong xe, trong ngực vẫn đè nén một luồng cảm xúc khó nói, khôngtrút ra được, tiêu tan không nổi, vẫn nghẹn trong ngực, mặc dù phíangoài mặt trời đang nóng rực, nhưng cũng không sưởi ấm nổi cảm xúc trong lòng nàng, khiến cả người nàng thoạt nhìn lạnh lẽo u ám so với ngàyxưa.

Ngoài xe Huyền Ca thở mạnh cũng không dám, nghĩ tới Thiển Nguyệt tiểu thư nổi giận lên thì ra là cũng ác liệt như vậy.

Xe ngựa một đường không trở ngại đi tới Vân Vương Phủ.

Cổng lớn Vân Vương Phủ, Huyền Ca dừng xe ngựa lại, nhẹ giọng mở miệng: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài trở về phủ rồi!”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy rèm ra,chậm rãi xuống xe ngựa. Biển hiệu với ba chữ Vân vương phủ mạ vàng đậpvào mắt, nàng ngẩng mặt nhìn ba chữ kia, dán chặt mắt như đóng đinh ởđó, không nhúc nhích.

“Tiểu thư, ngài trở về phủ rồi! Lão nôđang muốn đi Vinh vương phủ đón ngài đây! Không nghĩ tới ngài trở lại.Có phải Cảnh thế tử nhận được tin tức gì, bảo ngài trở lại không?” VânMạnh đang ra cổng, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, vội vàng tiếnlên nhỏ giọng hỏi nàng.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Vân Mạnh, nhàn nhạt lên tiếng, “Chuyện gì?”

“Thì ra là ngài không biết? Vậy sao đột nhiên ngài trở về phủ rồi?” Vân Mạnh sửng sốt.

“Muốn trở lại thì trở lại! Nơi đó cũngkhông phải là nhà của ta, ta cứ ở nơi đó còn ra cái gì!” Vân ThiểnNguyệt quay đầu lại nhìn Huyền Ca một cái, thấy hắn còn chưa rời đi,khoát khoát tay với hắn.

Huyền Ca gật đầu, lên xe, xe ngựa rời khổng cổng Vân vương phủ.

“Cũng phải! Dù sao Vân Vương Phủ mới lànhà của ngài! Hôm nay ngài cứ ở tạm tại Vinh vương phủ đều không tốt cho ngài và Cảnh thế tử.” Vân Mạnh gật đầu, để sát vào Vân Thiển Nguyệt,nói nhỏ: “Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương tới! Muốn gặp ngài.”

“Cô cô ta?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.

“Hôm nay Hoàng hậu nương nương thừa dịphoàng thượng đi phủ Đức thân vương tự mình thăm Diệp công chúa, nàng xin Hoàng thượng, nói muốn về thăm nhà. Hoàng thượng cho phép rồi. Không hề khoa trương, coi như là vi hành.” Vân Mạnh thấp giọng nói.

“Ừ! Hiện nay cô cô ở nơi đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Hoàng hậu nương nương tới liền chạythẳng tới Thiển Nguyệt các của tiểu thư, xem ra là nhằm về tiểu thưngài, ngay cả viện của lão vương gia cũng chưa đi đây! Lão nô nhìn sắcmặt nương nương dường như không được tốt. một lát Ngài gặp nương nươngphải nói chuyện cẩn thận.” Vân Mạnh dặn xong mới phát hiện sắc mặt VânThiển Nguyệt dường như cũng không quá tốt, hắn cả kinh, “Thiển Nguyệttiểu thư, có phải là ngài có chuyện gì mới đột nhiên trở về phủ không?”

“Không có! Ta đây đi gặp cô cô!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, bước chân vào trong phủ.

Vân Mạnh gật đầu, lo lắng nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, không nói thêm gì nữa.

Vân Vương Phủ yên tĩnh lạ thường, nhahoàn gã sai vặt qua lại bước đi đều im ắng, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệttrở lại đều đồng loạt cung kính làm lễ ra mắt.

Vân Thiển Nguyệt vòng qua tiền viện, đitới Thiển Nguyệt các. Còn chưa đến gần, liền thấy cửa Thiển Nguyệt cácđã sớm tụ một nhóm người canh giữ ở nơi đó, trừ Thải Liên Triệu ma machờ ngoài Thiển Nguyệt các, còn có mười mấy cung nhân y phục hoa lệ.Trong đó có Tôn ma ma hầu hạ bên cạnh hoàng hậu. Người người đứngnghiêm, cho dù là vi hành, hoàng hậu cũng có phong thái hoàng hậu.

Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt quét hơn mười người kia một cái, thu hồi tầm mắt bước chân không ngừng.

Thải liên nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt trở lại vui mừng, trước tiến lên đón, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Hoàng hậunương nương chờ ở trong phòng ngài đây! Nô tỳ nhìn Hoàng hậu nương nương lai giả bất thiện, ngài. . . . . . Ngài phải cẩn thận.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Thải liên không nói thêm gì nữa, Vân Thiển Nguyệt vào sân.

Thiển Nguyệt các vẫn như thường ngày,không có chút biến đổi. Vân Thiển Nguyệt nhìn từng cọng cây ngọn cỏtrong Thiển Nguyệt các, đột nhiên cảm giác có chút không thích ứng. Dờitầm mắt, đi tới cửa phòng, xuyên qua màn che liền thấy hoàng hậu ngồi ởtrên ghế trong phòng, cho dù là không mặc trang phục hoàng hậu, vẫn ungdung quý phái. Nàng đẩy màn cửa ra,tiến vào gian phòng, nhàn nhạt hô một tiếng, “cô cô!”

“Đừng gọi ta là cô cô! Ta không có cháugái như cháu vậy!” Bỗng nhiên Hoàng hậu cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Vân Thiển Nguyệt. Chén trà “cạch” một tiếng rơi xuống mặt đấttrước mặt Vân Thiển Nguyệt, vỡ ra từng mảnh, nước trà văng khắp nơi.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhàn nhạt nhìn hoàng hậu, cũng không nói chuyện.

“Quỳ xuống!” Hoàng hậu quát nàng một tiếng.

“Cô cô tới dạy dỗ cháu? Hay là tới nóichuyện đoàng hoàng với cháu? Nếu là ngài tới dạy dỗ cháu, cháu nghĩ ngài đến uổng công rồi, trời sinh cháu quần áo lụa là không thay đổi, ngaycả gia gia phụ thân cũng không dạy dỗ được, huống chi là cô cô. Nếu làngài tới nói chuyện tử tế với cháu, như vậy dễ bàn, cháu rửa tai lắngnghe là được! Ngài bày ra bộ dạng này, thứ cho cháu gái vô lễ!” VânThiển Nguyệt đứng bất động, một câu nói nói xong, trên mặt cũng không có vẻ mặt gì.

Hoàng hậu từ trên ghế đứng lên, cả giận nói: “Cháu lại nói với ta như vậy?”

“Vậy cô cô muốn cháu nói như thế nào? Hoặc là ngài cảm thấy cháu không nên nói một câu nào?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Cháu. . . . . .” Hoàng hậu giận dữ đến mất tiếng, đôi mắt phượng nhìn chằm chặp vào Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nhìn bà, mặckệ bà nhìn. Nàng tự nhiên biết vì sao hoàng hậu tực giận đến như vậy,đương nhiên là bởi vì chuyện Dung Cảnh và nàng. Nếu không có chuyện nàng nghe lén bà và Minh phi nói chuyện ở ngự hoa viên trong hoàng cung, lúc này nàng mới không có tâm tình ứng phó lửa giận của bà.

“Ngươi tới đây!” Hồi lâu, hoàng hậu đèn nén lửa giận trong lồng ngực, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Vân Thiển Nguyệt bước về phía hoàng hậu, chậm rãi ngồi xuống.

“Ta hỏi cháu, cháu và Cảnh thế tử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ta muốn nghe lời nói thật!”

“Hắn thích ta, ta thích hắn. Chuyện chính là thế!” Vân Thiển Nguyệt cũng không quanh co lòng vòng.

Hoàng hậu biến sắc, mạnh mẽ chèn ép ngọn lửa tức giận vừa nổi lên, cả giận nói: “Cháu biết cháu đang làm cái gì sao?”

Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, tấtnhiên nàng biết nàng đang làm cái gì vậy, cũng bởi vì quá biết, cho nênmới tỉnh táo nhìn bản thân chìm vào vũng bùn. Thế cho nên bây giờ mớirơi vào tình cảnh lưỡng nan như vậy.

“Từ trăm năm trước đến nay Vinh vươngphủ và Vân Vương Phủ có một quy củ bất thành văn, đó chính là không được cưới hỏi. Cháu biết quy củ này bắt nguồn từ đâu không?” Hoàng hậu nhìnVân Thiển Nguyệt, dường như đã giận đến không muốn tranh cãi nữa.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới cái quy địnhbất thành văn của Vân Vương Phủ và Vinh vương phủ kia dường như có liênquan tới Trinh Tịnh hoàng hậu. Nhưng cụ thể như thế nào nàng cũng khôngbiết. Nàng nhìn hoàng hậu lắc đầu, “cô cô vui lòng nói cho cháu biếtcũng được!”

Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt với vẻsắc bén, xoay mặt ra ngoài cửa ra lệnh, “Tôn ma ma, bảo vệ cửa cho ta,bất luận kẻ nào không cho phép bước vào!”

“Dạ, Hoàng hậu nương nương!” Tôn ma ma lập tức tới đóng chặt cửa phòng, canh giữ ở cửa.

“Năm đó người Trinh Tịnh hoàng hậu thích là Vinh Vương của Vinh vương phủ!” Hoàng hậu hạ giọng cả giận nói.

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, không dám tin nhìn hoàng hậu.

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, “bất ngờ?”

Sửng sốt trong mắt Vân Thiển Nguyệt tan đi, cười cười, “Có chút bất ngờ!”

“Vinh Vương thích cũng là Trinh Tịnhhoàng hậu!” Hoàng hậu chậm rãi mở miệng, giọng cực thấp, “Vinh Vươngvinh hoa quan lại (vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ),Trinh Tịnhhoàng hậu tài mạo song toàn, năm đó ai cũng nói đó là một đôi bích nhân. Trai gái xứng đôi. Nhưng thuỷ tổ gia ban một tờ chiếu thư, Trinh Tịnhhoàng hậu vào cung. Từ đó thiên hạ lan truyền tình cảm của thuỷ tổ hoàng đế và Trinh Tịnh hoàng hậu bền chắc như vàng, không người nào nói nửacâu về Vinh Vương. Chuyện năm đó nói thì chỉ mấy câu đơn giản, nhưng sau lưng cháu có thể nghĩ đến sẽ có bao nhiêu gió tanh mưa máu? Di chiếucon gái con vợ cả của Vân vương phủ vào cung làm hậu truyền lại như thếnào? Cháu cho rằng thật là thuỷ tổ hoàng đế đối với Trinh Tịnh hoàng hậu thâm tình không hối hận?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, nghĩ tới nămđó Vinh Vương và thuỷ tổ hoàng đế sợ là có một đoạn không muốn ngườibiết đến. Cuối cùng Vinh Vương thua.

“Sau Trinh Tịnh hoàng hậu, người LăngHoa hoàng hậu thích cũng là thế tử Vinh Vương. Thuỷ tổ hoàng đế tự mìnhban hôn, Lăng Hoa hoàng hậu gả cho thái tử khi đó. Giây phút hấp hối,truyền lại tổ huấn, nữ tử Vân vương phủ truyền đời vào cung làm hậu,thái tử phải cưới nữ tử Vân Vương Phủ làm hậu. Những nữ nhi quý tộc đạithần khác là phi.” Hoàng hậu giọng nói đùa cợt, “Hết lần này tới lầnkhác còn viết thủy tổ gia thâm tình không hối hận với Trinh Tịnh hoànghậu. Nhưng mà có mấy người biết hồng nhan trong Vinh Hoa cung làm xươngkhô, ngày ngày trông đèn suốt đêm? Trong Vinh vương phủ ngày ngày cóngười trông trăng tới sáng?”

Bỗng nhiên trong lòng Vân Thiển Nguyệt có cảm giác thê lương.

“Nhưng cũng kỳ lạ! Trăm năm qua, nữ nhiVân Vương Phủ đều không muốn đi hoàng cung làm Phượng Hoàng, cứ khăngkhăng thích Tử Trúc Lâm hậu viện của Vinh vương phủ.” bỗng nhiên Hoànghậu buồn bã cười một tiếng, “Người người đến chết còn không hối hận!”

Vân Thiển Nguyệt nâng mắt, kinh ngạc nhìn hoàng hậu, “người cô cô thích cũng là . . . . .” Vinh Vương? Phụ vương của Dung Cảnh?

Lúc này Hoàng hậu hoàn toàn hết giận,không lắc đầu, cũng không gật đầu, “Ta vốn tưởng rằng cháu là ngoại lệ!Những năm này cháu vẫn theo đuổi thái tử, một bộ dạng không phải thái tử không lấy chồng. Không ngờ lại cũng đi lên con đường không có đườngvề.”

Là không có đường về sao? Vân ThiểnNguyệt từ chối cho ý kiến. Trăm năm qua nữ nhi Vân Vương Phủ đều thíchthế tử Vinh vương phủ, cái này thật có chút kịch tính. Nàng nhìn hoànghậu, nghĩ tới lời bà và Minh phi nói hôm đó, “cô cô, năm đó không phảibởi vì thích hoàng thượng mà đầu đâm vào hoàng cung đấy sao?”

“Thích?” bỗng nhiên Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, “Ta là phải gả!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn vẻ mặt hoàng hậukhông giống làm bộ. Như vậy hôm đó lời nàng nói với Minh phi là ba phầnthật bảy phần giả rồi. Nhưng thử nghĩ xem cũng đúng, nữ nhân trong hoàng cung đâu thể thổ lộ tình cảm thực sự. Nàng lại hỏi, “Vinh Vương cũngthích cô cô?”

“Hắn thích không phải là ta, ta không có bản lĩnh để cho hắn nhớ nhung giống như các đời Vinh Vương trước. Nhưng người trong lòng hắn cũng không phải là vương phi của hắn. Chỉ là mộtnữ nhân rất đáng thương mà thôi.” Hoàng hậu lắc đầu, dường như khôngmuốn nói nhiều về việc này.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới lời đồn đại về phụ vương mẫu phi của Dung Cảnh, phu thê tình thâm thì ra là cũng chỉlà che đậy mắt người đời giống thuỷ tổ hoàng đế và Trinh Tịnh hoàng hậumà thôi. Nàng thầm than một tiếng.

“Cả đám nam nhân Dạ thị đều tâm cơ thâmtrầm. Mặc dù không thích, không thương, trong xương cũng là lãnh huyếtvô tình, sẽ không để cho người khác như ý. Nhất là nam nhân Vinh vươngphủ.” Hoàng hậu ngưng cười lại nói: “Cho nên, hôm nay mặc dù hoàngthượng huỷ bỏ tổ huấn rồi, nhưng cháu cho rằng cháu liền bình yên vô sựrồi? Đó là không có khả năng!”

“Không phải là Vinh vương phủ cùng thuỷtổ gia tranh đấu giành thiên hạ mà được phong vương sao? Cos sức mạnh gì khiến các đời quân vương Dạ thị kiêng kỵ Vinh vương phủ như vậy?” VânThiển Nguyệt nhướn mày. Điểm này nàng cũng nhìn ra từ trên người DungCảnh, hoàng thượng nhún nhường hắn ba phần, nhưng cũng là kiêng kỵ baphần.

“Cái này phải nói từ căn nguyên việcphong hào cho Vinh vương phủ rồi.” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt,“Cháu cho là dung mạo của Cảnh thế tử như thế nào? Tài hoa như thế nào?Phẩm hạnh như thế nào? Khí độ như thế nào?”

Đây còn phải nói! Vân Thiển Nguyệt im lặng.

“Các đời Vinh vương đều đẹp như thiênnhân, tài hoa quan lại, mặc dù người mặc áo vải nhưng đi đứng như vươnghầu, khí độ ung dung có thể so với vua của một nước. Nam tử thấy chỉkính ngưỡng kính sợ, cô gái thấy trái tim chỉ biết ca ngợi.” Hoàng hậuthấy Vân Thiển Nguyệt không mở miệng, chậm rãi nói: “Nhất là nữ nhi VânVương Phủ, vừa gặp đã thương.”

Vừa gặp đã thương. . . . . .

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc nàng mới gặp gỡ Dung Cảnh, không khỏi cười cười, đích xác là vừa gặp đã thương.

“Vinh, không chỉ nghĩa là tôn vinh, cònchỉ vinh hoa. Cố thuỷ tổ gia phong hào Vinh Vương. Một vị vua bằng lòngngày ngày nhìn thấy người như vậy tồn tại sai? Cao hơn đế vương, danhtiếng áp đảo đế vương?” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Hôm nay danhtiếng của Cảnh thế tử lại càng chưa từng có, vượt xa các thế hệ VinhVương. ‘áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ’, giỏi cho câu đảo điên thiên hạ. Hoàng thượng đối xử nhúnnhường ba phần, đó là bởi vì chưa bao giờ Cảnh thế tử làm ra chuyện sai. Các thế hệ nam nhi Vinh vương phủ cũng không làm sai chuyện, các đời đế vương tìm không được nhược điểm mà thôi. Nếu là nói trên cái thế giớinày có người nào muốn Vinh vương phủ sập đổ, như vậy chính là hoàngthượng!”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục im lặng.

“Cháu cũng đã biết, thuỷ tổ gia giànhchính quyền không phải dựa vào binh mã hay trù tính, mà là dựa vào là ẩn vệ hoàng thất trải rộng thiên hạ. Cảnh thế tử tài hoa quan như thế nàođi nữa, thì lấy lực lượng một phủ một người lật đổ giang sơn Dạ thị trăm vạn hùng binh và ẩn vệ hoàng thất trải rộng thiên hạ như thế nào? Nếukhông phải hôm nay quốc khố trống không, cần dựa vào Cảnh thế tử, hoàngthượng đã sớm hành động. Ngoài ra, ngươi huỷ bỏ tổ huấn chẳng nhữngkhông thoải mái, thật ra là đẩy Vân Vương Phủ và chính cháu lên nơi đầungọn sóng gió, nếu mấy ngày nay không phải hoàng thượng vẫn lo lắngchuyện bệnh tình của công chúa Nam Cương, cháu cho rằng cháu còn có thểung dung ở Vinh vương phủ sao?” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, cực kỳbất đắc dĩ thở dài khổ tâm nói: “cả đời này của cô cô coi như là hỏngrồi, không muốn cháu đi rập khuôn theo thế hệ nữ nhi Vân Vương Phủ.Nguyệt Nhi, cháu có thể hiểu không?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía hoàng hậu, đứng ở lập trường của bà, nàng là có chút hiểu cảm xúc của nàng. Gậtđầu, hỏi: “hôm nay cô cô nói những lời này với cháu, rốt cuộc muốn nóicho cháu biết cái gì? Ý của ngài là muốn cháu không thích Dung Cảnh?”

“Cô cô biết việc này rất khó, nhưng màmười năm cháu thích Dạ Thiên Khuynh, vì hắn chuyện điên cuồng gì đều đãlàm. Hôm nay còn không phải là nói không thích thì không thích rồi? Cháu rút lại cái thích đối với Cảnh thế tử cũng chưa chắc quá khó khăn.”Hoàng hậu gật gật đầu nói: “hôm đó không phải là cháu thích Dung Phongmuốn gả cho Dung Phong sao? mặc dù Dung Phong họ Dung, nhưng là đã sớmtách khỏi Vinh vương phủ, lập gia đình độc lập, hắn là người của Văn báHậu phủ thuộc về họ hàng hoàng thượng. Cũng không coi là người của Dungthị. Nếu cháu thích hắn, cô cô cũng không phản đối.”

“Cháu thích Dạ Thiên Khuynh là giả ! Ngụy trang !” Vân Thiển Nguyệt chân thực biểu lộ.

Hoàng hậu cả kinh, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Cái gì? Cháu nói cháu thích Dạ Thiên Khuynh là giả ?”

“Cô cô không có nghe sai!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, bổ sung: “Cháu thích Dung Cảnh mới là thật !”

Hoàng hậu biến sắc.

“Nhưng mà cô cô yên tâm! Cháu chỉ thìthích hắn mà thôi, cũng không phải là. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt hítsâu một hơi, nỗi buồn không tên vừa rồi lại dâng trào lên ngực, khiếnnàng có chút không thở nổi, mấp máy môi, đè nén nỗi buồn không tên xuống đáy lòng, thản nhiên nói: “Cũng không phải là không thể không thích!”

“Có ý gì?” Hoàng hậu nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.

“Chính là loại thích này cũng không phải là không rút lại được.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Hoàng hậu nghe vậy sắc mặt hơi dịu đi,cẩn thận nhìn vẻ mặt của Vân Thiển Nguyệt một cái, thấp giọng nói: “Cóthể rút lại là tốt nhất. Cháu biết hoàng thượng tuyệt đối sẽ không chophép cháu gả vào Vinh vương phủ. Bắt đầu từ Thủ tổ hoàng đế và Thái tông hoàng đế, đế vương hoàng thất Dạ thị và Vinh Vương Vinh vương phủ đốivới chuyện cưới vợ là nữ nhi Vân Vương Phủ cũng là ngầm hiểu không nóira. Đích nữ Vân Vương Phủ bởi vì tổ huấn, tránh khỏi xuất hiện tranhgiành, cho nên, cho dù bao nhiêu thứ xuất, nhưng số lượng con gái dòngchính các đời chỉ khống chế là một. Mà một người này, chỉ cho gả vàoHoàng cung.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng.

“Mặc dù Cảnh thế tử khác với tổ tiên cha chú, đám mây bay cao, nhưng cũng là uổng công. Cho nên, hôm nay mặc dùđã huỷ bỏ tổ huấn, cháu cũng không có thể vọng tưởng Cảnh thế tử, vọngtưởng gả vào Vinh vương phủ. Nữ nhi Vân vương phủ chúng ta gả nổi choHoàng cung, nhưng không gả nổi vào Vinh vương phủ.” Hoàng hậu tiếp tụcnói: “Trước kia Cảnh thế tử đối xử khác với cháu, ta đã nghi ngờ. Saulại mấy ngày trước đây cháu liều mạng huỷ bỏ tổ huấn ở ngoài ngọ môn, về sau lại do lấy ý dưỡng sức ở tạm Vinh vương phủ, ta liền đoán ra giữacác cháu tất nhiên có việc. Quả nhiên. suy nghĩ một chút ta cũng có thểnhìn ra giữa các cháu có gút mắc, hoàng thượng làm sao có thể chưa nhìnra? Cảnh thế tử rõ ràng là một người thông minh, ta thật không rõ, vìsao cứ khăng khăng ở bên cháu công khai như thế, không sợ chuyện đồnđại? Sao hắn có thể không biết chuyện Vinh vương phủ và Vân Vương Phủkhông thể cưới hỏi? Làm sao có thể không biết hoàng thượng tuyệt đối sẽkhông cho các cháu ở bên nhau? Chẳng lẽ hắn muốn phản hoàng thượng sao?”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Dung Cảnh nói hắn sẵn lòng vì cưới nàng mà hành thích vua, nàng im lặng không nói.

“Hôm nay thái tử cưới Tần tiểu thư phủThừa Tướng, hành động này đã mất lòng hoàng thượng. Nhưng trong thờigian ngắn hoàng thượng cũng sẽ không phế thái tử, nhiều hoàng tử cònđang trong quan sát. Hôm nay người có năng lực nhất phân cao thấp vớithái tử chính là Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử vừa từ Bắc Cương trở về.Tứ hoàng tử có mẫu tộc ủng hộ, mặc dù nói hoàng thượng căm ghét họngoại, nhưng họ ngoại vừa hại vừa lợi, hơn nữa Trần lão tướng quân làngười của hoàng thượng, những người lên tiếng ủng hộ tứ hoàng tử trongtriều thoạt nhìn ít hơn thái tử rất nhiều, nhưng mà lời nói chỉ là bềngoài không biết được trong lòng như thế nào. Danh vọng Thất hoàng tử ởBắc Cương cực cao. Bắc Cương chiếm cứ một phần tư lãnh thổ Thiên Thánhta. Hơn nữa toàn bộ ba mươi vạn binh mã Bắc Cương nằm trong tay Thấthoàng tử, mặc dù những năm này hắn không có ở trong triều, nhưng là lựclượng này không thể coi thường. Cho nên, tính như thế, mặc dù Thất hoàng tử không có mẫu tộc ủng hộ, nhưng là có thể phân cao thấp với Tứ hoàngtử.”

“Hôm nay ta tới vốn không định nói vớicháu những thứ này, nhưng nhất định muốn cháu biết hôm nay hoàng thượngđã già, đã sắp đến lúc giao thời của đế vương cũ và mới, và vừa vặn gặpngươi sắp cập kê. Lòng dạ Hoàng thượng càng ngày càng khó dò, ắt muốncho người thừa kế của hắn một triều cục trong sạch, phủ Đức thân vươngphủ thuộc về hoàng quyền, đời đời trung thành, cho nên hoàng thượng sẽkhông động vào phủ Đức thân vương, phủ Hiếu thân vương con cháu bất hiếu dần dần xuống dốc, thêm Hiếu thân vương biết lấy lòng hoàng thượng, nói là một con chó trung thành với hoàng thượng cũng không quá đáng, năm đó Vinh Vương và Trinh Tịnh hoàng hậu cũng bởi vì có Hiếu thân vương dùngthủ đoạn tiểu nhân mới khiến cho Trinh Tịnh hoàng hậu vào cung, cho nênhoàng thượng cũng sẽ không động phủ Hiếu thân vương.”

“Hoàng thượng vẫn luôn muốn trừ bỏ Vinhvương phủ và Vân Vương Phủ, so sánh với Vinh vương phủ phú khả địch quốc có biện pháp hạn chế được thủ đoạn của hoàng thượng, những năm này VânVương Phủ vẫn đứng nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ là người đầu tiên cho hoàng thượng diệt trừ. Hơn nữa những năm này bởi vì các đời hoàng hậu đềuxuất thân ở Vân Vương Phủ, họ ngoại Vân vương phủ quá khổng lồ, cho nên, một ngày nào đó hoàng thượng sẽ đột nhiên ra tay, diệt trừ Vân VươngPhủ tận gốc, mà cánh cửa đột phá này chính là cháu, đích nữ của VânVương Phủ này.”

“Nguyệt Nhi, cô cô nói rất nhiều, cháucó thể hiểu không?” Hoàng hậu dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn khôngnói, nàng không đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hoàng hậu cóthể nói những lời thấu đáo này với nàng, coi như là nhọc lòng. Còn thấuđáo hơn so với lúc phụ vương giao ba nghìn ẩn vệ cho nàng trong phòngcủa Vân vương gia ngày đó. Nàng gật đầu, “Hiểu!”

“Cháu có thể hiểu là tốt rồi! Cháu nóicháu thích thái tử là ngụy trang, như vậy những năm này có rất nhiều thứ cũng là ngụy trang đúng không?” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, cho dù nghe đến những bí mật và cục diện chính trị không nên bàn bạc này cũngkhông có vẻ ngạc nhiên sợ hãi gì, im lặng, cực kỳ bình tĩnh, bà nghĩ tới đúng là bà xem thường cô cháu gái này rồi, có thể được phụ vương yêuthích, làm sao có thể là đồ vô dụng? Thấy Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng thở dài nói: “Không trách được cháu có thể được Cảnh thế tử, khiến hắnđối xử khác với cháu! Nhưng đáng tiếc. . . . . . Các cháu nhất định làkhông thể ở bên nhau! Cho nên, nên dừng lại đúng lúc đi! Đau dài khôngbằng đau ngắn.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, cảm nhận nỗi đau mà dường như nàng chưa từng nếm được.

“Cho dù là Dung Phong, hay là ngườiphương nào, chỉ cần không phải Cảnh thế tử, cũng sẽ có một tia cơ hội.Cháu nói cho cô cô, cô cô sẽ hết sức giúp cháu thực hiện, được gả như ý, không để cho hoàng thượng biến cháu thành con cờ đặt ở bàn cờ thay đổicũ mới này. Cháu nên biết kết quả của quân cờ, không phải là máu thịttung tóe, thì là ba thước lụa trắng. Không có một người nào, không cómột ai còn sống tốt.” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, cũng không nói chuyện.

“Nguyệt Nhi! Chẳng lẽ cháu thật muốn gảcho Cảnh thế tử?” Hoàng hậu tự nói nhiều như vậy, lại không nhận đượcmấy câu nói của Vân Thiển Nguyệt, hôm nay không nắm được suy nghĩ trongnàng, không khỏi vội kêu lên.

“Trước mắt không có cái ý nghĩ này!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, sau này có hay không thì không nhất định. Nàngnhìn hoàng hậu, lời nàng nên nghe đã nghe, lời hoàng hậu nên nói cũng đã nói. Nàng thản nhiên nói: “Trước mắt cháu còn không nghĩ tới gả chongười nào. Cô cô không cần quan tâm rồi! Cho dù là làm con cờ, cũng cógiá trị của con cờ. Có vài người muốn làm con cờ cũng là làm không được, huống chi. . . . . . Cháu không nhất định là con cờ!”

Hoàng hậu ngẩn ra.

Vân Thiển Nguyệt nói lãnh đạm mà nhẹ,thờ ơ nói: “Nếu thích có thể kiểm soát, có lẽ không gọi thích! Hoặc làkhông đủ thích. Nếu lúc cái thích đó không còn bị người nắm trong taythì người khác có nói nhiều hơn nữa cũng là vô ích. Hôm nay cái thíchcủa cháu đối với Dung Cảnh còn có thể nắm trong tay, nói cách khác cháukhông đủ thích hắn. Nếu thật thích hắn đến mức cháu không thể nắm trongtay cái thích đó, như vậy…. ” Dừng một chút, nàng đối diện với tầm mắtchăm chú của hoàng hậu, nói từng câu từng chữ: “lật đổ thiên hạ này thìsao chứ?”

Hoàng hậu giật mình, đứng bật lên, hoảng sợ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm tĩnh, nói lật đổ thiên hạ này đơn giản như là nói ăn cơm uống nước.

“Cháu. . . . . . Cháu nói bậy nói bạ gìđó? Làm sao cháu có thể lật đổ thiên hạ này? Cháu. . . . . .” Hoàng hậukhông nghĩ tới nàng nhọc lòng một phen lại nhận được một câu long trờilở đất của Vân Thiển Nguyệt như vậy.

“Cô cô, bình tĩnh mà xem xét, những nămnày trong lòng ngài có nghĩ tới lật đổ giang sơn Dạ thị hay không?” VânThiển Nguyệt nhìn hoàng hậu.

Thân thể Hoàng hậu run lên.

“Cháu nói chính là nếu mà thôi. Cô côyên tâm, để ngày đó đến hẳn là không dễ. Có lẽ sẽ không xuất hiện, cháuchỉ nói thế thôi. Cháu yêu nhất chỉ là mình. Chờ đến khi cháu không yêumình nữa, như vậy cho dù lật đổ thế giới này thì sợ cái gì.” Bỗng nhiênVân Thiển Nguyệt cười một tiếng, từ sau khi đi ra khỏi Vinh vương phủ,nỗi lòng không tên cứ nghẹn lại trong ngực bỗng nhiên tiêu tan theotiếng cười này.

Bỗng nhiên nàng nghĩ tới, không cóchuyện gì là ghê gớm! Nàng không có trí nhớ thì làm sao? Dạ Thiên Dật và nàng không những quen biết mà dường như còn có quan hệ thân mật thìsao? Nàng không thích Dung Cảnh sâu như vậy thì thế nào? Nàng vẫn lànàng, con đường tràn đầy bụi gai thì loại bỏ bụi gai, không có đường thì đi lên thành một con đường, cuộc sống cứ tiếp tục, người cứ sống!

“Cháu. . . . . . cháu điên rồi sao?” Giọng của Hoàng hậu chợt nhỏ đi đến không thể nghe nổi, ngữ điệu run rẩy.

“Cháu không điên, nếu là thật sự điênthì tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhớ tới Dung Cảnh, lẩm bẩmnói: “Nhưng mà có một người điên rồi, muốn kéo cháu xuống địa ngục, điên cùng với hắn. . . . . .”

“Ai?” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Cô cô, ngài từng thực sự yêu một người chưa? Yêu một người là như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi hoàng hậu.

“Thực sự yêu một người. . . . . .” Hoàng hậu cau mày, ánh mắt mông lung, cởi bỏ vẻ ngoài cao quý đoan trang, uynghiêm khắc chế, cũng chỉ là một nữ tử tầm thường, im lặng chốc lát, bànhẹ giọng nói: “Chính là. . . . . .”

“Hoàng hậu nương nương!” bỗng nhiên tiếng Vân Mạnh từ bên ngoài vang lên.

Hoàng hậu lập tức nuốt lại lời muốn nói, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Vân Mạnh dẫn theo một tiểu thái giám vào Thiển Nguyệtcác, tiểu thái giám kia còn ít tuổi, bên hông đã đeo lệnh bài đại tổngquản hoàng cung. Nàng nghĩ tới hẳn là có bản lĩnh, nếu không sau khi Lục công công chết, còn ít tuổi như thế đã thay vào vị trí của hắn.

“Chuyện gì?” Hoàng hậu lên tiếng hỏi, mở miệng lại là giọng nói uy nghi.

“Ngọc liễn của Hoàng thượng đã ra khỏiphủ Đức thân vương, lệnh nô tài tới truyền lời, nói nương nương nên trởvề cung rồi! Hoàng thượng và nương nương hội tụ ở cửa cung, cùng nhauhồi cung. Nếu là chậm nhìn sắc bầu trời sợ là trời mưa.” Tiểu thái giámkia lập tức nói.

“Được! Bổn cung trở về cung!” Hoàng hậu gật đầu nhận lời.

Tiểu thái giám kia không nói thêm gì nữa.

Hoàng hậu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt đứng lên, thi lễ với hoàng hậu, thấp giọng nói: “Hômnay đa tạ những lời dạy bảo khổ tâm của cô cô. Cô cô yên tâm đi! Cháubiết mình đang làm cái gì !”

“Cũng được! Trăm năm qua đích nữ Vânvương phủ chúng ta đều không thoát khỏi được vận mệnh, nếu cháu có thểthoát ra thì tốt nhất. Nếu ra không được, cũng là lựa chọn của chínhcháu. Ta ở thâm cung, không thể giúp được bao nhiêu chuyện. Tự giảiquyết cho tốt đi!” Hoàng hậu bỏ lại một câu nói, không nói thêm gì nữa,bước đi ra khỏi gian phòng.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa, đi theo phía sau hoàng hậu đưa bà ra cửa.

Ra khỏi cửa phòng, hoàng hậu khoát tay với Vân Thiển Nguyệt, “Cháu không cần tiễn nữa! Tự ta đi được rồi!”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, hoàng hậu đi ra ngoài, đám người Tôn ma ma lập tức đuổi theo, tiểu thái giám kianhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cũng liền vội vã đuổi theo, đoàn ngườirất nhanh ra khỏi Thiển Nguyệt các.

“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương!” đám người Thải Liên quỳ rạp xuống đất đưa tiễn.

Vân Thiển Nguyệt không quỳ xuống đất đưa tiễn cũng không lên tiếng, đứng ở cửa nhìn đoàn người hoàng hậu rời đi. Bóng dáng Hoàng hậu đi xa, nàng mới thu hồi tầm mắt ngẩng đầu nhìn lênbầu trời, thấy trước đó trời đang nắng chói chang, bầu trời quan đãng,chỉ trong chốc lát, trời trở nên u ám, sau đó hẳn sẽ mưa to tầm tã.

“Tiểu thư!” đám người Thải Liên đưa hoàng hậu đi, đứng lên, vây quanh Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt rời mắt khỏi bầu trời,nhìn người của Thiển Nguyệt các, mấy ngày không gặp, nhưng cứ như đã lâu không gặp. Quả nhiên Tử Trúc uyển tĩnh mịch an tĩnh, làm cho nàng nhấtmộng thập niên (cứ như đã mơ một giấc mơ mười năm),suýt nữa saymê trong đó không ra được, hôm nay chạy ra, cũng là có một loại cảm giác dường như đã mấy đời. Nàng cười cười với mấy người, nhìn về phía túiquần áo trong tay Thải Liên hỏi: “Ngươi cầm túi quần áo làm cái gì?”

Nàng nhớ được trước đó lúc nàng trở lại trong tay Thải Liên không có túi quần áo.

“Tiểu thư, đây là tỳ nữ Thanh Thường bên cạnh Cảnh thế tử mang tới, nói là quần áo của ngài!” Thải liên lập tức nói.

“À!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xoay người đi vào trong nhà.

Thải Liên vội vàng cầm túi quần áo vàophòng, Triệu ma ma và Thính Tuyết, Thính Vũ, liếc mắt nhìn nhau, cũngliền vội vàng đi theo vào.

“Tiểu thư, có phải là Hoàng hậu nươngnương làm khó ngài không?” Thải Liên thấy mảnh vụn chén trà trên mặtđất, nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài nghe được hoàng hậu gầm lên, nàng khẩntrương hỏi.

“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu,trực tiếp đi tới trước giường, đá chân giầy, ném mình lên giường nằmxuống, nhìn bốn người Thải Liên Triệu ma ma nói: “Hai ngày này đã xảy ra chuyện gì rồi, các ngươi nói cho ta một chút! Ta nghe.”

“Mấy ngày nay cũng không có chuyện gì,chính là Thất hoàng tử vào kinh, rất là náo nhiệt.” Thải Liên để túiquần áo xuống cười nói: “Đúng rồi, Thất hoàng tử đưa lễ vật cho tiểu thư đấy! Trong các tiểu thư trong kinh này, Thất hoàng tử chỉ đưa lễ vậtcho ngài, nghe nói ngay cả công chúa trong cung cũng không có lễ vậtđây!”

“Lễ vật gì?” Vân Thiển Nguyệt không có bao nhiêu hứng thú.

“Hôm đó Mạnh thúc đi mời tiểu thư, tiểuthư không có trở lại. Thất hoàng tử nói muốn tự mình tặng lễ vật chongài, cho nên cũng là không để lại. Nô tỳ cũng không biết. Nhưng mà Thất hoàng tử trông thật tuấn mỹ đây! Còn tuấn mỹ hơn so với Tứ hoàng tử,thái tử điện hạ, Nhiễm Tiểu vương gia và thế tử chúng ta!” Thải Liêncười nói.

“Hử?” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hai lần cũng không nhìn thấy mặt Thất hoàng tử, cười nhẹ, ” so sánh với Dung Cảnh thì sao?”

“So sánh với Cảnh thế tử?” Thải Liênsửng sốt, lắc đầu, “Thất hoàng tử và Cảnh thế tử là hai người khác biệt! Không cách nào so sánh được.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ, “Các ngươi đều thấy Thất hoàng tử rồi?”

Ba người đồng loạt gật đầu, “Đã thấy!”

“Tiểu thư, hôm đó Thất hoàng tử trực tiếp tới Thiển Nguyệt các chúng ta, cho nên chúng ta đều thấy!” Thải Liên nói.

“Hắn thế mà vào Thiển Nguyệt các?” VânThiển Nguyệt nhìn về phía Triệu ma ma, “Triệu ma ma, ngươi ở trong phủlâu nhất đi! Trước kia đã từng gặp Thất hoàng tử chưa?”

“Chưa hề! Trước kia lão nô chưa từng gặp được Thất hoàng tử.” Triệu ma ma lắc đầu, “Trước kia Thất hoàng tửchẳng bao giờ tới trong phủ chúng ta, đây là lần đầu tiên tới.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Xem ra chuyệnnàng và Thất hoàng tử chỉ có gặp mặt Thất hoàng tử rồi mới hỏi rõ được.Nàng có chút mệt mỏi nói: “Ta muốn ngủ một giấc. Các ngươi đều đi rangoài đi! Khi ta ngủ chưa tỉnh, không cho phép ai ầm ĩ ta.”

“Tiểu thư, ngài còn chưa ăn cơm đây!” Thải Liên sửng sốt.

“Không ăn rồi! bây giờ ta rất buồn ngủ!Các ngươi đóng kỹ cửa, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy ta.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay lôi kéo chăn, nhắm mắt lại.

Thải Liên nhìn về phía Triệu ma ma,Triệu ma ma gật đầu, mấy người xoay người ra khỏi phòng. Tuy các nàng ởcùng Vân Thiển Nguyệt không lâu, nhưng hôm nay nhạy cảm cảm thấy tiểuthư có tâm sự, hơn nữa rất nặng.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Vân Thiển Nguyệt lại không hề buồn ngủ.

Chốc lát, sắc trời chợt tối sầm, sấm sét vang dội, mưa như trút nước.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới trời mưa gióthất thường, cũng như khuôn mặt của lão hoàng đế, ai biết lúc nào sẽthay đổi. Nhưng mà những ngày yên ả cũng đã dài rồi, thêm chút kíchthích cũng không tệ. Nàng cũng muốn xem lão hoàng đế làm sao đi con cờlà nàng ….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.