Ngoài trời hôm nay có mưa to, ở trên bàn ăn mọi người vui vẻ nói chuyện. Chỉ có Niệm An mang chút lo lắng. Bởi vì đã hai tuần trôi qua, bệnh viện vẫn chưa thông báo có người tình nguyện mang thai hộ.
"An An, con lại lo lắng việc đó sao?", Đường My nhìn cô hỏi.
Bà cũng hiểu ý của cô. Bà đi vòng qua ôm lấy đôi vai của cô rồi xoa đầu:
"Đứa con ngốc này!"
"Mẹ..."
Vốn định nói gì đó nhưng tiếng điện thoại lại cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Nhìn tên lưu, Niệm An vừa hôi hộp vừa vui mừng:
"Là bệnh viện gọi!"
Cả nhà cũng căng thẳng không kém gì cô:
"Em mau nghe máy xem?"
Cô ấn nghe bật loa ngoài:
"Nhiệm thiếu phu nhân! Chúng ta đã được người đồng ý mang thai hộ."
"Tốt quá! Có thế cho chúng tôi thông tin của cô ấy..."
Bác sĩ cắt ngang: "Xin lỗi thiếu phu nhân. Cô ấy sẽ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Và hứa cho gửi hình ảnh con của hai vị. Chỉ là cô ấy xin phép giữ kín thông tin."
"..", nhất thời bối rối không biết phải trả lời thế nào.
"Thiếu phu nhân yên tâm. Tất cả các vấn đề, tình trạng sức khoẻ của cô ấy đều rất tốt. Chuyện này cô ấy nói là làm vì mục đích nhân đạo. Bệnh viện sẽ là trung gian kết nối gia đình với người mang thai hộ."
Nghe đến đây, Niệm An nhảy dựng lên:
"Tốt quá! Tốt quá rồi!"
Buổi tối hôm đó, không hiểu sao đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648131/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.