"Sao rồi?"
Niệm An bước ra bên ngoài. Trước câu hỏi của Nhiệm Dương cô trả lời:
"Không sao! Chỉ là bác sĩ nói đừng ăn nhiều tim động vật quá!"
"Có thật bác sĩ nói với em vậy sao?"
"Anh không tin thì vào hỏi bác sĩ!"
Nhiệm Dương lập tức đi vào gặp bác sĩ hỏi cho ra lẽ. Niệm An chịu thua mà níu tay hắn lại:
"Em nói đùa đó! Bác sĩ bảo em bị loét dạ dày một chút."
"Ai bảo lúc ăn em nói buồn ngủ. Khi ngủ em lại kêu thèm ăn?"
"Vậy còn tim? Tim không có vấn đề gì chứ?"
Cô gật đầu: "Dĩ nhiên rồi!"
Sau đó hai người cùng nhau đi ăn. Cô thích ăn nhất là mì hoành thánh. Thể nên Nhiệm Dương chở cô đến một quán mì lâu đời.
Bước xuống xe, ngồi vào bàn. Niệm An vui vẻ:
"Ông chủ, hai tô mì hoành thánh!"
"Có ngay!"
Niệm An ăn một cách ngon lành. Vừa ăn, vừa nhìn sang bàn bên cạnh. Thấy một bà mẹ đang loay hoay với hai đứa con trai.
"Ăn nhanh nào mẹ thương.."
"Chẳng phải con bảo mẹ nấu ăn dở sao đói đi ăn mì mà?"
Bé con trề môi: "Mẹ nên học công thức nấu ăn ở trên mạng."
Người mẹ phản bác: "Rõ ràng là có!"
Cậu bé hào hứng nói: "Có sao vẫn dở như vậy? Lớn lên con làm đầu bếp, sẽ nấu cho mẹ ăn!"
Nghe đến đây, Niệm An bật cười. Điều hối tiếc nhất của cô chính là không thể sinh cho người đàn ông trước mặt một đứa con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648130/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.