"Bác sĩ dặn em không được gắng sức!", Nhiệm Dương nói xong cúi người xuống bế Niệm An đi xuống lầu.
Cô lẩm bẩm mắng chửi: "Em có chân, em tự đi được!"
"Thả em xuống!"
Vừa xuống đến phòng bếp lại nghe Hà Đường My cằn nhằn:
"Nhiệm Dương nói đúng đó. Hạn chế gắng sức! Con bế con bé ngồi xuống đi!"
Rõ là hai mẹ con thông đồng nhau. Đi cầu thang có tốn bao nhiêu sức lực đâu?
Nhiệm Dương thả cô xuống. Cô còn chưa đặt mông ngồi vào bàn là Nhiệm Dung mang đĩa tim xào bông cải ra để trước mặt cô.
"Oe!"
Niệm An buồn nôn đến xanh mặt.
"Có khi nào mang thai?", Đường My nghi hoặc hỏi:
Niệm An biết rất rõ là không phải vì trong vòng một tuần nay, ngày nào cô ăn cơm với tim.
Bọn họ nói ăn gì bổ nấy. Cô không thấy bổ chỉ thấy ngán thôi.
"Oe."
Cơn buồn nôn lại ập đến khiến cho Niệm An không chịu nổi nữa. Nhiệm Dương hiểu ý bảo:
"Con ra ngoài có việc! Không cần đợi tụi con!"
Nói xong hai người kéo nhau ra bên ngoài. Trước khi đi còn không quen nói:
"Dĩa tim đó mẹ ăn đi!"
Hà Đường My tức giận ném đôi đũa ở trên tay. May mắn là Nhiệm Dương né kịp nếu không thật không dám nghĩ đến hậu quả.
.••
"Nhiệm Dương! Chúng ta đi đâu?"
"Đến nơi em thích!"
Chiếc xe đi những con đường tấp nập sau đó dừng lại ở bến tàu. Trời rám chiều, một chút ánh nắng yếu ớt màu vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648129/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.