Sau đó ánh mắt của Anh Đào cũng giống như Uyên Mễ và Uyên Nhi:
"Mẹ... Con phải lấy lại những thứ đã mất."
Hạc Đồng vừa vào đến nhà đã lên tiếng. Bởi vì cuộc trò chuyện của bọn họ ông nghe thấy hết. Thế nên ông ta đi vào dang tay ôm Hạc Anh Đào:
"Con gái, con có biết chúng ta lo lắng cho con thế nào không?"
"Ba..."
Đó cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm, Hạc Anh Đào cảm nhận được tình yêu thương của cha dành cho mình.
"Con gái ngoan! Hạc Anh Nhi đã rời xa nhà họ Hạc lâu lắm rồi. Cho nên con hãy nhớ rằng chúng ta mới là người một nhà."
Uyên Mễ còn thêm thắt vào:
"Con nên nhớ bốn chúng ta mới là người một nhà!"
Vậy là 3 người ôm 1 người khóc lớn. Màn tình cảm này đã làm cho dã tâm lợi dụng Anh Đào của 3 người họ tăng thêm.
Hạc Đồng ngồi xuống sopha lau nước mắt:
"Anh Đào tạm thời con ở đây một thời gian. Đợi đến khi ba đạt được con số ở buổi đấu thầu sẽ đem con về Nhiệm gia."
Anh Đào mở to mắt.
"Ba có phải là đấu thành mảnh đất ở gần trung tâm."
Uyên Nhi khác ngạc nhiên bởi vì bọn buôn người giam giữ Anh Đào ở trên núi. Thế mà cô ta biết được sao?
"Sao chị lại biết?"
"Đám người đó thường hay mở tin tức. Chị nghe trộm được."
Đôi mắt Anh Đào liếc sang Hạc Đồng:
"Ba, ba tin con khốn đó sẽ cho ba con số thật sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648117/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.