"Á..."
Hạc Anh Đào giật mình tỉnh giấc. Xung quanh cô không còn mùi khó chịu mà thay vào đó là mùi thuốc khử trùng.
Ngay lập tức có bác sĩ vào kiểm tra. Hạc Anh Đào hoảng loạn bịt tay hét lớn:
"Các người không được qua đây. Đừng qua đây!"
Cô ta như biết thành kẻ điên bởi vì tháng ngày qua hoán đổi vị trí đã bị đám khốn thay nhau hành hạ. Vết tích trên người làm Anh Đào cảm thấy ghê tởm.
"Toi muon tam... Toi muon di tam. A.."
Ngay lúc bác sĩ định tiêm cho cô ta một mũi thuốc an thần để bình tĩnh. Uyên Nhi xuất hiện như một vị cứu tinh:
"Hạc tiểu thư?"
Uyên Nhi nhếch mép, khoanh tay ở trước ngực:
"Các người ra ngoài trước đi!"
Sau khi bác sĩ và y tá ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai chị em bọn họ. Uyên Nhi tiến lên vung tay tát một cái vào mặt Anh Đào.
"Chát!'
"A..."
Anh Đào hét lớn nhưng tiếng hét nhỏ lại dần và tắt hăn bởi vì Hạc Uyên Nhi- cô ta cũng hét.
Anh Đào đưa ánh nhìn về phía Uyên Nhi. Miệng ú ở, lắp bắp nói:
"Anh Nhi... Anh Nhi..."
"Hớ! Còn hỏi đến con nhỏ đó sao? Cô ta sống tốt hơn cô nhiều. Cũng nhờ danh phận Nhiệm thiếu phu nhân đấy!"
"Tốt quá...", Anh Đào vừa nói vừa chảy nước mắt.
Thế nhưng một chút lòng tốt của còn sót lại đã bị Hạc Uyên Nhi đem vứt bỏ. Nhuộm đen sự lương thiện của cô.
Cô ta lấy tay túm tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648116/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.