Thành phố F, trước cửa Mị Dạ, hai người bước xuống từ chiếc Land Rover xanh mạ. Người đàn ông kia như hoa sen trên núi tuyết, tao nhã, thanh khiết, khiến người ta không nỡ lòng tổn thương. Cô gái thì xinh đẹp, nhất là đôi mắt to rạng ngời, làm người khác bị thu hút, mà nhìn kĩ thì giống như được cái gì đó thần bí bao phủ xung quanh, khiến người ta không cầm lòng được tìm tòi tra xét. Hai người này, không ai khác, chính là anh em Hạ Vũ và Hạ Dã.
Mị Dạ là một trong những chốn ăn chơi xa hoa bậc nhất thành phố F. Hôm nay, mấy người anh em của Hạ Vũ biết anh đã quay lại nên muốn tụ tập một phen. Hình như trong nhóm còn có một cô bạn từng học chung lớp với bọn họ nữa. Nếu là trước đây, Hạ Vũ tuyệt đối sẽ không đưa Hạ Dã tới đây, dù sao thân phận của Hạ Dã cũng rất được bảo mật.
Hai người đi vào trong, lập tức có người tiến tới tiếp đón. Hạ Vũ chỉ nói: “Lục thiếu.”
Vẻn vẹn hai chữ, nhưng trưởng ca cũng tự hiểu, liền đưa Hạ Dã và Hạ Vũ đi lên lầu ba.
“Tiểu Dã?”
Đột nhiên Hạ Dã bị người khác gọi lại. Người vừa lên tiếng chính là Diệp Thiên Thiên. Giọng nói của cô ta có chút nghi ngờ, hơi khó tin.
Hạ Dã vừa nghe thấy giọng nói này liền nhận ra đối phương là ai. Người này luôn tự nhận mình là bạn thân nhất của Hạ Dã. Lần này, Hạ Dã gặp chuyện không may cũng có liên quan tới cô ta. Nhưng nếu cô ta vẫn còn yên ổn đứng đây, thì chứng tỏ mấy ông anh trai của cô vẫn chưa tra ra được. Có thể cô ta đã không để lại một chút manh mối gì. Nghĩ vậy, Hạ Dã cũng hơi phiền lòng, hít thở sâu vài lần, miễn cưỡng ép ngọn lửa xuống. Cô xoay người lại, nở nụ cười tự nhận quyến rũ: “Là tôi đây, có chuyện gì à?”
Hạ Vũ cũng xoay lại theo Hạ Dã, có điều ánh mắt lại không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn mỗi Hạ Dã. Thấy Hạ Dã không vui, Hạ Vũ liền ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, nhưng cũng chẳng để tâm lắm.
Hồn phách Diệp Thiên Thiên như bay đi mất. Một người đàn ông từ dãy ghế sau lưng Diệp Thiên Thiên đi ra. Người đàn ông này cũng rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai lãng tử. Nếu Hạ Vũ không có mặt ở đây, có lẽ anh ta sẽ trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người. Lục Thâm lên tiếng hỏi: “Thiên Thiên, anh vừa nghe thấy em gọi Tiểu Dã, cô ấy cũng ở đây sao?”
Nghe thấy giọng nói của Lục Thâm, Diệp Thiên Thiên chợt tỉnh lại, nói: “Thâm, anh nhìn đi.”
Lục Thâm nhìn Hạ Dã: “Tiểu Dã, em đi đâu thế, sao không chịu nói với bọn anh một tiếng, em có biết anh lo lắng lắm không?”
Hạ Dã vốn không muốn để ý tới anh ta, mọi chuyện đều do anh ta mà ra. Nếu không phải vì anh ta cứ theo đuổi Hạ Dã không chịu buông tha, thì Diệp Thiên Thiên cũng chẳng đến nỗi hận cô như vậy. Nhưng bây giờ Hạ Dã lại rất muốn cảm ơn anh ta...
Hạ Vũ lên tiếng: “Dã, bọn họ là ai vậy, sao anh chưa từng nghe em kể với anh thế?”
Hạ Dã chưa kịp mở miệng, Lục Thâm lại hỏi: “Tiểu Dã, anh ta là ai vậy?”
Lúc này, Hạ Dã mới nhìn anh ta một cái, nói: “Liên quan gì tới anh à?”
Lục Thâm không tức giận vì thái độ của Hạ Dã, thế nhưng “bạch liên hoa” Diệp Thiên Thiên kia lại uất ức thay anh Lục của cô ta: “Tiểu Dã, sao cậu lại vậy chứ, chẳng phải anh Lục quan tâm cậu hay sao?”
Hạ Dã thật sự cạn lời, cô không muốn dây dưa nhiều với bọn họ: “Tôi ép anh ta quan tâm à? Tôi cần sự quan tâm của anh ta à? Còn cô, đừng có đứng đây mà giả vờ giả vịt nữa.”
Hạ Dã đi tới nói vào tai Diệp Thiên Thiên: “Cô cẩn thận với tôi đi, chuyện lần trước, tôi không có bằng chứng, hy vọng sau này đừng để lọt vào tay tôi, tôi sẽ khiến cô...”
Nói xong, Hạ Dã quay đầu rời đi, không cho bọn họ thời gian đáp trả. Lục Thâm muốn cản Hạ Dã lại.
Hạ Dã: “Không giải quyết được, thì đừng trách tôi đi kiện.” Ai dám tin câu nói này lại dành cho kẻ như không vướng khói bụi nhân gian kia chứ. Trong khi đó, Hạ Vũ cũng ngăn cản Lục Thâm dễ như trở bàn tay, “Hạ Dã không phải là người anh có thể chọc vào, cẩn thận nhé.”
Nói rồi, Hạ Vũ đi theo cô. Không ai biết được, chuyện xảy ra giữa bọn họ đã lọt vào tầm mắt một người. Người đó luôn miệng khẽ nói cái gì đó. Nếu nghe kĩ sẽ phát hiện, anh ta đang lẩm bẩm nhắc lại cái tên mà người cấp dưới vừa báo lên – “Hạ Dã”.