Thành phố C, trong phòng bệnh.
Một cô gái có mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trái xoan, dáng người cao 1m65 tỉnh lại. Người ngồi trên ghế sofa phát hiện cô gái tỉnh lại lập tức đi ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ vào.
Chưa tới nửa tiếng, trong phòng bệnh, ngoài trừ các bác sĩ và y tá còn có năm nam một nữ. Bác sĩ nói rõ Hạ Dã không có bất kỳ di chứng nào, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hạ Dã từ từ nhắm nghiền mắt, nhớ lại ký ức của cơ thể này.
Thân thể này tên là Hạ Dã. Con gái của Hạ Chấn Phong, mẹ là Lạc Vũ, anh Cả là Hạ Tế Vân, anh Hai là Hạ Lịch Lạc, anh Ba, anh Tư là sinh đôi, anh Ba tên Hạ Mộ Thanh, anh Tư tên Hạ Vũ.
Năm nay, Hạ Dã mười sáu tuổi, anh Cả hai mươi hai, anh Hai hai mươi, anh Ba và anh Tư mười chín. Tập đoàn Hạ Thị do anh Cả phụ trách quản lý, anh Tư học Y, anh Hai nắm bang phái phương Tây trong tay, anh Ba quản lý bang phái phương Bắc. Hạ Dã là cô con gái duy nhất trong nhà, được mọi người vô cùng cưng chiều, bố mẹ đi du lịch thế giới quanh năm, bỏ mặc tất cả mọi chuyện trong nhà. Từ nhỏ, Hạ Dã đã tập võ cùng các anh trai.
Sau khi nhớ lại, cô từ từ mở mắt, lẳng lặng nhìn người nhà kiếp này của mình. Hạ Dã ở bệnh viện vài ngày rồi xuất viện. Mấy ngày nay cô chung sống rất hòa hợp với gia đình. Hạ Dã cũng đã chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không rồi.
***
Thành phố E, cô gái trong phòng bệnh từ từ tỉnh lại, các y tá kiểm tra thân thể cho cô. Lúc tỉnh lại, Đường Do rất ngạc nhiên, cô ấy vẫn chưa chết. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Đường Do cũng nhớ lại thân thế của cơ thể này.
Thân phận cô gái này là Đường Do, năm nay 17 tuổi, bố là Đường Mộc, mẹ là Vân Hà, có một chị gái và một anh trai. Nhà họ Đường là đại gia tộc nổi tiếng ở thành phố E, rất đông con cháu. Ông nội cô là Đường Lãng, có một bác Cả, một người chú, một chị họ, hai anh họ và một cậu em họ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong liền rời đi, Đường Do ngoãn ngoãn gọi người trước mặt một tiếng. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên. Đường Do nói với Đường Lãng: “Ông nội, cháu muốn về nhà.” Vân Hà trách: “Ở lại vài ngày đi, để xem có vấn đề gì không đã.” Đường Do bĩu môi, cuối cùng cô cũng được về nhà tĩnh dưỡng vài hôm.
***
Hôm nay, cả gia đình cùng nhau ăn cơm, vì Hạ Dã ngã bệnh, tất cả mọi người đều bỏ hết công việc trong tay làm bạn với cô hơn cả tháng. Hạ Dã nằm viện nửa tháng, lúc ăn cơm, anh Cả phải đi rồi, cả anh Hai và anh Ba cũng phải đi, bọn họ ai cũng có công việc riêng của mình, bố mẹ cũng muốn tiếp tục chuyến du lịch của họ, chỉ có anh Tư không có việc gì làm. Tuy không phải là bố mẹ ruột nhưng Hạ Dã cũng không nỡ rời xa, cô nói với cả nhà:
“Con cũng muốn ra ngoài một khoảng thời gian, mọi người đừng hỏi con đi đâu cả, cũng đừng tìm hiểu hành tung của con.”
Mọi người im lặng, cuối cùng, anh Cả phá tan không khí yên tĩnh này, là người đầu tiên đồng ý. Bởi vì Hạ Dã ngã bệnh, sau khi tỉnh lại, cô cũng không hề tỏ ra bướng bỉnh hay tùy hứng, những người khác cũng lần lượt đồng ý theo.
Hôm sau, Hạ Dã và anh Tư tiễn người nhà ra sân bay. Buổi trưa, về đến nhà, Hạ Dã hỏi: “Hạ Vũ, sao anh không đi thế?”
Hạ Vũ: “Em định đi đâu vậy?”
Hạ Dã im lặng, không phải cô không muốn nói cho anh ấy biết, mà cô không biết phải nói thế nào. Cô sợ gia đình ấm áp này sẽ biến mất, sợ người nhà không cần “hàng nhái” như cô.
Hạ Vũ lại nói: “Tiểu Dã, từ nhỏ tới lớn, tình cảm của chúng ta là tốt nhất, mấy anh em đều cảm thấy em đã thay đổi, nhưng người cảm nhận rõ ràng nhất là anh đây.”
Hạ Dã: “Anh, em cũng biết em đã thay đổi nhiều lắm, nhưng anh hãy tin em, em có quyết định của mình, em cũng chỉ muốn tìm một chỗ, đi giải sầu thôi.”
Hạ Vũ: “Em không muốn nói thì anh cũng không hỏi nhiều, nhưng em phải biết, sau lưng em lúc nào cũng có bốn anh trai bọn anh, cả bố mẹ nữa. Nếu kẻ nào dám bắt nạt công chúa nhà họ Hạ chúng ta, bọn anh nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.”
Đôi mắt Hạ Dã dần ửng nước, cô chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp như vậy bao giờ. Cô thầm cảm ơn ông trời đã cho mình cơ hội sống lại lần nữa. Lần này, nhất định cô sẽ yêu thương người nhà của mình.
“Anh, ai mà dám bắt nạt em chứ. Từ trước giờ chỉ có em đi bắt nạt người ta thôi.”
Hạ Vũ nở nụ cười: “Được rồi, khi nào em đi, đến lúc đó nhớ phát định vị cho anh, anh nhất định phải biết được em đang ở đâu.”
Hạ Dã kéo cánh tay Hạ Vũ làm nũng, nói: “Biết rồi mà, nhất định em sẽ không giấu giếm anh đâu.”
“Nếu em định ngày mai đi, vậy thì hôm nay em đi chơi với anh, anh dẫn em đi gặp bạn.” Hạ Vũ nói.
Hạ Dã: “OK anh.”
***
Thành phố E, Đường Do chào tạm biệt người nhà ở sân bay.
Đường Do ôm bà nội: “Bà nội, không lâu nữa cháu sẽ về thôi, cháu cũng đỡ bệnh nhiều rồi, bà đừng lo lắng nhé.” Đường Do buông bà nội ra: “Anh, anh nhớ chăm sóc tốt cho bố mẹ đó.”
Đường Tề lạnh lùng “ừ” một tiếng, không biết anh ta có nghe lọt tai những gì cô nói không.
Đường Do nói với bố mẹ rất nhiều điều, biết đến giờ phải lên máy bay, cô mới từ từ đi vào.
Đường Do đã sống cùng gia đình này gần hai tháng rồi. Tuy quan hệ gia đình hơi phức tạp, Đường Do vẫn rất hòa thuận với người nhà, nhưng Đường Do muốn về xem bố mẹ ruột của mình thế nào. Cô cũng muốn biết, người bạn xảy ra tai nạn với mình, có may mắn giống như mình không. Đó là lý do vì sao cô bước lên chiếc máy bay này.