Chương trước
Chương sau
Mới tờ mờ sáng, Tiểu Yến Tử đã theo kế hoạch vội vàng chạy đến cung của Lệnh phi nương nương quỳ gối chờ gặp Hoàng Thượng. Vừa thức dậy đã nghe bẩm báo thì Hoàng Thượng liền thay đổi trang phục bước ra hỏi:

- Tiểu Yến Tử, lại xảy ra chuyện gì, nghe Lạc Mai nói canh tư con đã đến đây, quỳ mãi cho tới tận bây giờ - Thấy đôi mắt của Tiểu Yến Tử ửng đỏ sưng húp, ông cũng lo lắng – Con sao vậy? Tại sao lại khóc chứ?

- Hoàng a mã, con không biết làm sao nữa, con van xin Người, hãy cứu Tử Vy và Hàm Yên đi – Tiểu Yến Tử quỳ lạy, vừa khóc nức nở vừa van nài.

- Hàm Yên? – Tử Vy thì Hoàng Thượng đã biết, còn cái tên Hàm Yên quá xa lạ, Hoàng Thượng thắc mắc.

Vẫn đứng một bên, Lệnh phi nương nương nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Thượng:

- Là thất cách cách, Hàm Yên của Tường Phúc cung.

Hoàng Thượng à lên một tiếng nhớ ra, giả vờ ho khan che giấu xấu hổ, tiếp tục hỏi:

- Bọn chúng thế nào mà phải cứu?

Tiểu Yến Tử nào có tâm tư để ý đến hành động của Hoàng Thượng, khóc lóc thảm thương kể lại:

- Con xin khai thật với Hoàng a mã, Tử Vy không phải là cung nữ tầm thường, Tử Vy là muội muội kết nghĩa của con, lúc xưa hai người bọn con đã từng thề trước Ngọc Hoàng đại đế và Diêm Vương lão gia, bọn con phải sống chết có nhau. Hiện nay Tử Vy bị con hại sắp chết rồi, còn liên lụy đến cả Hàm Yên.

Tiểu Yến Tử vừa khóc vừa nói không rõ ràng lại vòng vo không vào mục đích chính, đến cả Hoàng Thượng cũng sốt ruột:

- Con từ từ nói cho rõ, trẫm nghe đến hồ đồ luôn rồi. Hàm Yên và Tử Vy bị làm sao?

- Hôm qua, Hoàng a mã gọi con đến hỏi bài tập, Hoàng Hậu nương nương gọi Tử Vy đến Càn Ninh cung, dọc đường bị Hàm Yên nhìn thấy ngăn cản cho nên nàng cũng bị đưa đến Càn Ninh cung luôn. Sau đó không thấy hai người họ quay về nữa – Tiểu Yến Tử cố gắng trấn tĩnh, nói cho rõ.

- Có chuyện như thế sao? Con có đến Càn Ninh cung tìm người sao? – Hoàng Thượng nhăn mày hỏi.

- Con đã đi rồi, hai huynh đệ họ Phúc và Ngũ a ca đi chung với con nhưng Hoàng Hậu nương nương nói hai người họ đã về từ lâu rồi. Hoàng a mã, hiện nay con có thể khẳng định, Hàm Yên và Tử Vy đã bị Hoàng Hậu nương nương bắt nhốt và còn dụng hình nữa. Chẳng biết hai người họ còn sống hay đã chết nữa? – Tiểu Yến Tử tiếp tục kể rõ tình hình.



Nói tới đây, Hoàng Thượng và Lệnh phi nương nương đều kinh hãi, dù sao trong đó vẫn có một cách cách, lẽ nào Hoàng Hậu lại dám dụng hình, Hoàng Thượng không cách nào tin nổi hỏi:

- Con dám khẳng định hai đứa kia đã bị Hoàng Hậu bắt nhốt à? Tại sao Hoàng Hậu phải làm như vậy?

- Con biết, con dám khẳng định mà Hoàng a mã, xin Người hãy đi cứu Hàm Yên và Tử Vy đi. Có người chính mắt nhìn thấy Dung ma ma dụng hình tra tấn họ. Con van xin Người mà, hiện nay chỉ có Người mới có thể cứu họ thôi – Nước mắt ướt đẫm gương mặt, Tiểu Yến Tử vừa dập đầu vừa cố gắng cầu xin van nài.

Thấy Tiểu Yến Tử như vậy, Lệnh phi nương nương cảm thấy rất xót xa, giúp đỡ khuyên:

- Hoàng Thượng, Người thấy Tiểu Yến Tử nôn nóng như vậy. Người hãy giúp nó đi xem thử đi.

- Người đâu? – Hoàng Thượng cũng đồng ý nghĩ, muốn gọi người đi cùng mình, ai ngờ Tiểu Yến Tử đã vội vàng đứng dậy nói:

- Hoàng a mã, không cần gọi nữa. Ngũ a ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và cả Kim Tỏa, Cẩm Tú đều đang đứng bên ngoài đợi Người đó.

Lời nói của Tiểu Yến Tử không đầu không đuôi lộn xộn lại vừa khóc vừa nói cho nên Hoàng Thượng cuối cùng vẫn không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vì thế Hoàng Thượng hỏi một người mà trước giờ vẫn luôn bình tĩnh:

- Nhĩ Khang, khanh qua đây, Tiểu Yến Tử vừa khóc lóc vừa kể lể trẫm không nghe rõ lắm, rốt cuộc các khanh có chứng cứ gì nói Hoàng Hậu đã bắt giam Hàm Yên và Tử Vy còn lạm dụng tư hình.

- Tâu Hoàng Thượng, Tử Vy và Hàm Yên cách cách đồng thời biến mất, cách cách khóc lóc đau đớn vô cùng. Mọi người không dám kinh động Hoàng Thượng, hoàn toàn không biết làm gì, mãi cho đến tối hai người họ cũng chẳng có tin tức, thần bất đắc dĩ đành phải lợi dụng đêm khuya lẫn vào Càn Ninh cung, chính mắt nhìn họ bị giam trong mật thất – Giờ phút tim gan của Nhĩ Khang như bị đặt trên lửa thiêu đốt, không còn tâm trạng quan tâm đến cái gì mà khi quân chém đầu nữa, bẩm báo sự thật.

- Cái gì? Khanh dám đột nhập Càn Ninh cung sao? – Hoàng Thượng không dám tin hỏi.

Tiểu Yến Tử gấp gáp giải thích thay cho Nhĩ Khang:

- Hoàng a mã, đây là yêu cầu của con, Người muốn phạt thì cứ phạt con đi, chỉ cần có thể cứu được Hàm Yên và Tử Vy, Người phạt thế nào con cũng chịu cả.

Vĩnh Kỳ cũng đứng ra nhận lỗi:

- Hoàng a mã, nhi thần đã đi cùng Nhĩ Khang, lúc đó thực sự bọn con đã bị dồn vào đường cùng rồi.

- Hoàng Thượng, cả thần cũng có phần – Nhĩ Thái tất nhiên dũng cảm thừa nhận.



Bọn chúng dám thừa nhận tội danh khi quân phạm thượng như vậy nên Hoàng Thượng đã tin phần nào lời họ nói, lần nữa trầm giọng hỏi:

- Các khanh dám khẳng định Hoàng Hậu đã bắt giữ Tử Vy và Hàm Yên à?

- Thần dám lấy đầu trên cổ để bảo đảm lời nói của mình đúng sự thật – Thanh âm của Nhĩ Khang cứng cáp khẳng định, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái cũng gật đầu.

Nếu mọi chuyện đều được xác nhận rõ ràng, Hoàng Thượng lập tức dẫn bọn họ xông thẳng đến Càn Ninh cung đòi người. Không đợi Hoàng Hậu thỉnh an, Hoàng Thượng đã hỏi:

- Hoàng Hậu, ngươi gọi Tử Vy đến đây làm gì? Hàm Yên và Tử Vy cùng đến đây, tại sao sau đó hai đứa nó lại cùng nhau mất tích?

- Hoàng Thượng, con nô tì đó ăn nói vô lễ, hành động thiếu lễ phép, nô tì gọi nó tới đây răn dạy vài câu liền thả về. Đúng là Hàm Yên có cùng Tử Vy đến rồi cũng cùng theo về. Sao hả, cả ở Thấu Phương Trai và Tường Phúc cung đều không thấy chúng à? Hay là đã hóa trang thành tiểu thái giám rồi lẻn ra ngoài cung chơi rồi? – Hoàng Hậu tất nhiên không thừa nhận.

Từ lúc Tử Vy bị mất tích, lại nghe tin Hàm Yên và Tử Vy đã chịu khốn khổ như thế nào, trải qua một đêm dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, Tiểu Yến Tử chất chứa bao bất an lo lắng, giờ phút này đều hóa thành giận dữ nhắm thẳng vào Hoàng Hậu:

- Hoàng Hậu, mau giao hai người họ ra cho ta ngay. Nếu không, ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Ta không cần biết bà có phải là Hoàng Hậu không, không biết quyền hạn của bà to cỡ nào. Bà còn dám nói dối à, bà là Hoàng Hậu mà, tại sao có thể nói dối được chứ. Bà nói đi, Tử Vy ở đâu, Hàm Yên ở đâu. Ta phải giết chết bà, giết chết bà – Tiểu Yến Tử nhào đến muốn đánh cho Hoàng Hậu một trận, làm cho bà ta la oai oái, cung nữ thị vệ của Càn Ninh cung muốn ngăn cản nhưng thấy Hoàng Thượng ở đây nhất thời không dám manh động.

Đợi tới khi Hoàng Hậu ngã xuống, vẻ mặt hoa dung thất sắc, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái mới vội vàng ngăn cản kéo Tiểu Yến Tử lại khuyên nhủ:

- Cách cách, Người bình tĩnh đi, có Hoàng Thượng ở đây sẽ chủ trì công bằng thôi.

Chưa từng bị mất mặt như bây giờ, Hoàng Hậu tức giận đỏ bừng cả mặt ngồi trên đất lớn tiếng ra lệnh:

- Trại Uy, Trại Quảng, mau bắt trói Tiểu Yến Tử lại cho bản cung, hôm nay ta nhất định không tha cho nó.

- Dạ - Trại Uy, Trại Quảng đồng thanh ứng lệnh nhưng lại bị Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái cản chân, trừng mắt đe dọa ép bọn họ bắt buộc phải dừng chân.

Mục đích của bọn họ đến đây không phải là tranh cãi, Nhĩ Khang nhỏ giọng nhắc nhở:

- Hoàng Thượng, cứu Người quan trọng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.