Chương trước
Chương sau
Hoàng Thượng trầm giọng nghiêm mặt hỏi Hoàng Hậu:

- Hoàng Hậu, trẫm đã biết Hàm Yên và Tử Vy đang ở trong Càn Ninh cung, không nên chối cãi nữa, gây ra chuyện lớn như vậy còn ra thể thống gì nữa. Mau giao bọn chúng ra đây.

Hoàng Hậu được nô tì đỡ đứng dậy, sắc mặt không hề tốt đẹp, không chịu dễ dàng chịu thua, trợn mắt tiếp tục chống chế:

- Mới sáng sớm, Hoàng Thượng đã dẫn theo một vị cách cách vô lễ đến đây la lối om sòm. Hoàng Thượng nói Hàm Yên và Tử Vy ở trong Càn Ninh cung, Người có bằng chứng gì?

Hoàng Thượng tất nhiên không nói ra chuyện đám người Vĩnh Kỳ đột nhập Càn Ninh cung, chỉ có thể lớn tiếng răn đe:

- Hoàng Hậu, nàng dám thề với trời đất một câu rằng Hàm Yên và Tử Vy quả thực không ở trong Càn Ninh cung, nếu nàng nói dối nàng sẽ mất đi ngôi vị, bị xử trí như thứ dân.

Đụng tới thần linh Hoàng Hậu không dám, huống chi ngôi vị quyền lực này là thứ bà để ý nhất, Hoàng Hậu rốt cuộc thừa nhận:

- Thôi được, cho dù Hàm Yên và Tử Vy có ở trong Càn Ninh cung đi nữa thì làm sao chứ. Hàm Yên còn gọi thiếp là Hoàng ngạc nương, thiếp dạy dỗ nó một chút thì đã sao. Còn Tử Vy chỉ là một cung nữ thôi, thiếp lấy cung nữ của cách cách ở bên người hầu hạ, chắc được chứ?

Hoàng Thượng nghe được Hoàng Hậu thừa nhận nhẹ nhõm hơn, mọi chuyện dễ xử lí hơn, còn cái lí do sứt sẹo của bà ai tin chứ ông quyết không tin nửa chữ, gắt giọng phản bác:

- Ngươi là mẫu nghi thiên hạ nói chuyện lại trở lời như vậy, làm việc tùy tiện, đáng hận. Trẫm tự biết mình có lỗi trước giờ không quan tâm đến Hàm Yên nhưng nói thế nào nó vẫn là nữ nhi của Trẫm, là kim chi ngọc diệp của Trẫm. Còn Tử Vy, nó tuy chỉ là cung nữ nhưng vẫn là người, cũng có cha mẹ sinh ra và nuôi lớn. Với thân phận của ngươi sao lại chấp nhất với hai nữ nhi yếu đuối, mẫu nghi của ngươi ở đâu rồi. Ngươi không biết câu “lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu” sao? Nếu như ngươi không thể làm tròn chức vị quốc mẫu thì ngôi vị Hoàng Hậu này cũng nên nhường ra đi thôi. Hãy giao người ra đây.



Lời nói trực tiếp ác độc, thanh âm kiên quyết giống như Hoàng Thượng sẽ làm thật khiến cho vẻ mặt của Hoàng Hậu xanh mét, hốt hoảng đứng không vững, nhất thời không lên tiếng chỉ giương mắt không thể tin nhìn Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng không có kiên nhẫn nghe Hoàng Hậu biện cãi nữa, trực tiếp ra lệnh:

- Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái vào tìm Hàm Yên và Tử Vy ngay.

Thái độ của bọn họ hùng hổ, lại có chỉ ý của Hoàng Thượng nên dù Hoàng Hậu không muốn cỡ nào, người của Càn Ninh cung cũng không dám tiến lên ngăn cản.

Trong lúc này, đám người Dung ma ma vẫn không hề hay biết những gì đang xảy ra bên ngoài, chuẩn bị bắt đầu một vòng hành hạ mới. Hàm Yên mặc dù đã cạn kiệt sức lực vẫn cố sức chắn trước người Tử Vy, yếu ớt cảnh cáo bọn chúng:

- Dung ma ma, ngươi dừng tay đi. Ta tin chắc Ngũ a ca và Hoàn Châu cách cách chắc đã sắp tới cứu bọn ta, họ sẽ không buông tha cho ngươi đâu – Bề ngoài nàng rất trấn tĩnh nhưng trong tâm nàng thực sự sốt ruột, sao đám người Ngũ a ca chưa đến nữa, nàng phải cố chống đỡ đến cùng mới được.

Là ma ma thân tín bên người của Hoàng Hậu, Dung ma ma làm sao để vị cách cách không được cưng chiều này trong mắt, cười khẩy mắng:

- Im đi, ta không tin bọn chúng dám làm gì ta – Vừa nói vừa hung ác đâm những chiếc kim sắc nhọn vào người của Hàm Yên làm cho nàng thêm đau đớn, cắn môi đến trắng bệch, trong cổ họng vẫn phát ra thanh âm hừ hừ.

Đúng lúc này, truyền đến những đạo bước chân dồn đập, có người đá cửa xông vào, là đám người Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái, rốt cuộc Hàm Yên có thể buông bỏ gánh nặng, không cần che chở Tử Vy nữa, nhìn Nhĩ Khang ôm lấy Tử Vy lo lắng gọi tới tấp. Dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, lúc này Hàm Yên mới cảm thấy đầu óc quay cuồng, hơi sức trong lồng ngực đang từ từ mất đi, trước khi nàng kiệt sức ngất đi, lại cảm nhận được một vòng tay ấm áp, bên tai vang lên tiếng gọi nôn nóng lo lắng:

- Cách cách…cách cách… - Hàm Yên cố gắng mở mắt chống lại đôi mắt đỏ ngầu đầy quan tâm đó, trong một khoảnh khắc dường như nàng đã ghi nhớ ánh mắt ấy vào tận sâu thẳm trái tim, rồi ngất lịm đi trong vòng tay ấy.

Người ôm lấy Hàm Yên là Nhĩ Thái, chỉ cần nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu của Hàm Yên và Tử Vy, lại thấy bọn họ yếu ớt như bông hoa mất đi sức sống đủ hiểu bọn họ đã chịu đựng những gì, lửa giận của Nhĩ Thái bốc cao, cẩn thận đặt Hàm Yên nằm xuống, vơ lấy những chiếc châm rơi vãi đầy đất, dùng lực đâm vào người của Dung ma ma mấy lần liên tiếp làm cho bà ta la oai oái cầu xin tha thứ. Tuy nhiên vẫn không thể giải nỗi hận trong lòng Nhĩ Thái, hắn rút kiếm muốn giết Dung ma ma. Vĩnh Kỳ cũng tức giận không kém nhưng hắn lí trí hơn, ngăn Nhĩ Thái lại, ở đây là Càn Ninh cung, giết người rất khó thu xếp:



- Nhĩ Thái, không thể giết người ở đây, chúng ta cứu Hàm Yên và Tử Vy trước, còn bà ta muốn giết lúc nào cũng được. Hoàng a mã đang chờ ở ngoài kia, đừng làm mất thời gian nữa. Đi.

Sau đó, Nhĩ Khang bồng Tử Vy, Nhĩ Thái ôm Hàm Yên, Vĩnh Kỳ mở đường, bẩm báo mọi chuyện với Hoàng Thượng. Nhìn thảm cảnh của hai nữ nhi yếu đuối, ngay cả Hoàng Thượng cũng giận sôi gan, muốn ngay lập tức giết chết Hoàng Hậu và Dung ma ma. Nếu như lúc này Hàm Yên không mất đi ý thức, thì nàng sẽ cảm thán hiệu ứng phim đúng là dai dẳng, Tử Vy bị thương nặng vẫn cố hết sức cầu xin cho bọn chúng, Hoàng Thượng rốt cuộc buông tha cho Hoàng Hậu, phạt Dung ma ma hai mươi trượng cho Hoàn Châu xả giận.

Hàm Yên và Tử Vy đều được đưa về Thấu Phương Trai, thái y từng tốp từng tốp ra vào chẩn trị. Trong lúc chờ đợi, Hoàng Thượng mới có thời gian hỏi rõ ràng mọi chuyện:

- Thật ra vì chuyện gì mà phải dùng hình tra khảo, trẫm thật không thể hiểu nổi. Ở trong cung đã xảy ra nhiều chuyện tương tự như vậy rồi sao, làm cho trẫm quá thất vọng. Nhĩ Khang, giữa các khanh thật ra có gì bí mật, Tử Vy và Tiểu Yến Tử tại sao lại trở thành tỉ muội kết nghĩa chứ? Ở trong lòng trẫm có rất nhiều nghi vấn, các ngươi hãy nói thật hết cho trẫm đi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, Nhĩ Khang liền tiến lên đáp lời:

- Tâu Hoàng Thượng, lai lịch của Tử Vy, Lệnh phi nương nương biết rất rõ, lí do tại sao không nói rõ với Hoàng Thượng tại vì thật sự không cần thiết. Thật ra Tử Vy là tiểu thư khuê các, đã kết nghĩa với Hoàn Châu cách cách, sau khi Người nhập cung nhờ gia đình thần chăm sóc cho Tử Vy, ngạc nương của thần cảm thấy Tử Vy và Kim Tỏa đều là nữ tử tốt đã dẫn Tử Vy về phủ rồi giới thiệu cho Lệnh phi nương nương nhập cung, đưa đến bên người cách cách – Nhĩ Khang tất nhiên phải che giấu một phần sự thật.

Hoàng Thượng thật sự kinh ngạc về mối quan hệ giữa Tiểu Yến Tử và Tử Vy, mối quan hệ giữa bọn họ và Tử Vy nên thắc mắc:

- Tiểu Yến Tử và Tử Vy là tỉ muội kết nghĩa hèn chi tình cảm lại tốt như vậy, xem ra quan hệ giữa mấy người các khanh cũng rất tốt, phải không?

Đã đoán trước Hoàng Thượng sẽ hỏi những điều này, Nhĩ Khang cũng chuẩn bị một câu trả lời thích đáng:

- Hồi Hoàng Thượng, cách cách đến từ dân gian, không có thế lực, không có hậu thuẫn, sống trong thâm cung khó tránh cảm giác cô đơn, không thể chuyện gì cũng tìm Hoàng Thượng. May được theo Ngũ a ca và Nhĩ Thái đến thư phòng học tập cho nên có tình bằng hữu, cộng thêm quan hệ của Tử Vy, quan hệ của Lệnh phi nương nương, Phúc gia của thần được coi là nhà ngoại của cách cách, có uất ức gì, có buồn bực gì có chỗ để cho Người thổ lộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.