Chương trước
Chương sau
Mấy bóng người này giống như thi thể đã bị nước ngâm trương phình, khiến tôi cứng đờ cả người. Cho dù là ma thì ban ngày ban mặt cũng không dám hiện hình mới đúng!
“Mấy bóng người này chính là mấy thanh niên lần trước chết trong hồ hả?”
Người chồng lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ nữa, không dám lại gần xem. Nhưng mấy năm trước trong hồ này còn chết mấy nữ sinh viên, đến giờ còn chưa điều tra rõ. Trước kia chúng chỉ ở dưới nước hù người, chẳng qua mấy ngày nay bắt đầu ngoi lên mặt nước. May mà bây giờ trời lạnh, không ai tới đây du ngoạn.”
Tại sao trước kia không ngoi lên mà mấy ngày nay lại bắt đầu ngoi lên? Tính ra thì tôi làm đệ tử xuất mã cũng chỉ khoảng mười ngày, chẳng lẽ thứ đó nhắm vào tôi? Nghĩ xong, tôi nhất thời cảm thấy mình ngốc, nào có chuyện trùng hợp đến thế.
“Tiên cô, bây giờ cô đã tin chúng tôi không lừa cô chưa? Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Giọng người vợ rất sợ hãi. Tôi cũng nổi da gà, không dám nhúc nhích. Nhưng đã đến nước này rồi, tôi không còn khả năng trở về. Vì thế tôi lấy một chồng bùa vàng từ trong ba lô, lấy hai tấm đưa cho hai vợ chồng. Mặc dù tôi cũng sợ, nhưng càng lo lắng lát nữa xảy ra chuyện gì sẽ liên lụy tới hai vợ chồng, cho nên kêu họ đều chờ trên bờ, tôi qua đó xem thử.
Bây giờ tôi muốn làm rõ ba người này rốt cuộc là hồn phách hay thi thể. Mặc dù loại nào cũng làm tôi sợ hết hồn. Lát nữa tôi sẽ làm việc theo tình huống, nếu bùa của tôi có tác dụng với chúng thì tôi sẽ thu phục chúng, nếu vô ích thì tôi sẽ chạy, kêu Anh Cô đến xử lý chuyện này. Nghĩ vậy, tôi cũng yên tâm hơn, chậm rãi bước về phía ba bóng trắng đó. Hơn nữa càng đến gần, tôi càng có thể thấy rõ hình dáng của chúng.
Đó là ba thi thể, tuy nhiên không phải bị nước ngâm đến mức trương phình mà bị nước đá đông cứng, đứng trong hầm băng lớn. Ba cô gái này còn rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ tương đương với tuổi của tôi, thân thể không có mảnh vải che thân, trần trùng trục thấy rõ ràng, không biết hồi còn sống đã trải qua chuyện gì. Chẳng lẽ ba cô gái này chính là thi thể gặp nạn dưới hô không được vớt lên từ mấy năm trước? Tôi không dám xác định, nhưng lại không dám sơ sấy, bèn cầm lá bùa đi chung quanh ba thi thể này. Ba thi thể không hề nhúc nhích vì lá bùa, vẫn đứng yên trong tảng băng.
Thế này thì thật kỳ lạ. Họ đã hiện thân rồi, chẳng lẽ chỉ muốn ở đây giả vờ giả vịt hù dọa người khác? Tôi đã tính toán sẵn nếu họ tấn công tôi thì tôi sẽ dùng bùa đổi phó với họ, nhưng bây giờ họ không nhúc nhích, tôi không biết nên làm gì với họ bây giờ, cứ đi vòng quanh họ mấy vòng mà cũng không mấy sợ hãi, chẳng qua là càng ngày càng tức giận, nếu tôi không thể làm được gì thì sao giải thích với hai vợ chồng kia?
Nếu Liễu Long Đình ở đây vào lúc này thì tốt biết mấy. Tôi đang đau khổ ngồi trên mặt băng trầm tư cách đối phó ba thi thể này thì bỗng có giọng nam vang lên sau lưng tôi: "Cô đúng là thiểu năng! Thi thể của họ đã xuất hiện, cô gọi điện cho cảnh sát là được!”
Tôi quay đầu lại, không ngờ lại là Liễu Long Đình! Bà mẹ nó! Trong chớp mắt, tôi thậm chí rất muốn kêu ba, vội vàng đứng dậy nghênh đón anh ta. Lúc này anh ta mặc áo choàng tím cổ lông trắng, mái tóc chải chuốt kỹ càng, tay xách vali không lớn, đeo một cái khăn quàng cổ cùng màu với vali, nửa gương mặt đều giấu dưới khăn quàng cổ, trông vừa ấm áp vừa fashion.
Tôi chưa bao giờ biết mắt thấm mỹ của Liễu Long Đình lại cao đến thế, trước kia tôi còn tưởng anh ta chỉ biết mặc đồ trắng. Bây giờ anh ta đã đến bên cạnh mình, tôi nhanh chóng tiếp nhận vali trong tay anh ta, hỏi: “Chẳng phải anh đã về nhà à? Sao lại đến đây?”
Thấy tôi lấy lòng, Liễu Long Đình hừ lạnh: “Tôi đi ngang qua nơi này, không yên lòng nên tới đây xem cô, không ngờ cô còn ngốc hơn cả tôi nghĩ”
Vừa gặp mặt đã bị Liễu Long Đình mắng, trong lòng tôi rất khó chịu. Thế là tôi nói gặp phải tình huống này tôi cũng đâu biết phải làm sao, tôi cũng rất tuyệt vọng, mấy thi thế không hề nhúc nhích, tôi có thể làm gì được họ?
Liễu Long Đình ngẩng đầu nhìn mấy thi thế, ánh mắt kinh ngạc như quen biết họ, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, nói với tôi: “Mấy cô gái này đã chết từ nhiều năm trước, tôi đoán chắc dưới đáy hồ còn có khu nước lạnh, hoặc là có nơi đóng băng quanh năm không tan, thi thể của họ bị kẹt ở đó nên mới không bị thối rữa. Còn nguyên nhân tử vong của họ, cô kêu Nhạc Thiên Hương tới đây hỏi thử, cô ta am hiểu trao đổi với người âm hơn tôi”
Mời Nhạc Thiên Hương? Chính là người phụ nữ bị lưu đày lúc tôi nhận đơn của Vương Hoằng ư?
“Mời kiểu gì?” Tôi hỏi.
Liễu Long Đình liếc nhìn tôi, lười giải thích mà trực tiếp nhập vào người tôi, nói lát nữa tôi cứ học cách mời của anh ta. Nhạc Thiên Hương là binh mã của đền thờ chúng tôi, sau này tôi mời họ thì phải hát từ.
Nói rồi, Liễu Long Đình khống chế ngón giữa và ngón áp út chắp với ngón cái trên tay phải, bắt đầu hát: “Rẽ trái mười tám lối, ba hồ hợp thành bể, trong bể có vong hồn, kính mời Nhạc phu nhân, mời Thiên Hương đến trấn. Trấn cái gì? Hỏi rõ vong hôn chết vì sao? Còn nguyện vọng nào không?”
Hát xong, Liễu Long Đình bắt đầu viết tên Nhạc Thiên Hương lên tảng băng, viết rất chậm, hình như tốc độ viết chính là tốc độ Nhạc Thiên Hương đến đây. Khi nét bút cuối cùng dừng lại, một cơn gió lạnh nhập vào người tôi.
Cũng thật thần kỳ, Nhạc Thiên Hương vừa vào người tôi, xác nữ vừa rồi còn không có tiếng động bây giờ lại nghe thấy tiếc khóc. Mấy cô gái trẻ trung đi ra từ tảng bảng, kêu chúng tôi cứu họ, họ là nữ sinh viên mấy năm trước từng đến đây du lịch, thấy nước dưới hồ Tam Kính trong lòng nên cởi quần áo xuống hồ bơi lộ, không ngờ lại bị mạch nước ngầm dưới hồ kéo vào một cái hố băng, bị chặn chết trong đó. Lần này tảng băng chặn họ bị vỡ ra, họ mới có thể ngoi lên mặt băng, chỉ mong chúng tôi có thể đưa họ về nhà an táng.
Khi Nhạc Thiên Hương trong thân thể tôi hỏi họ còn nguyện vọng nào khác không, hai cô gái nói không có, một cô gái rất xinh đẹp vòng vo một hồi rồi nói: “Tôi còn một nguyện vọng, đó là gặp lại Liêu Long Đình lần cuối, tôi biết anh ấy đang ở đây”
Sao cô gái này lại quen biết với Liêu Long Đình? Tôi quả thực rất khó tin. Cô ấy là phàm nhân, sao có thể thấy Liễu Long Đình? Chẳng lẽ lúc trước Liễu Long Đình với cô gái bị chết chìm này từng có chuyện gì đó không ai biết? Tôi đang suy đoán, có lẽ Nhạc Thiên Hương đã thương lượng với Liễu Long Đình, cô ta nói thẳng với cô gái đó: “Ngài ấy không muốn gặp cô. Chúng tôi sẽ liên lạc với người nhà các cô thu xếp hậu sự cho các cô, các cô yên tâm đi đầu thai đi”
Nói xong, cô gái kia lại bật khóc. Nhưng sau khi Nhạc Thiên Hương rời khỏi thân thể của tôi, tôi chỉ thấy mấy thi thể cứng ngắc bị đóng băng.
Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát. Liêu Long Đình cũng rời khỏi người tôi. Tôi lập tức hỏi có phải cô gái sinh viên kia từng dính líu với anh ta hay không? Liễu Long Đình nhướng mày nói không biết, nếu không phải vừa rồi anh ta thấy cô gái kia quen quen thì e rằng đã quên mất cô ấy là ai rồi.
Nghe vậy, xem ra trước khi làm tiên gia, Liễu Long Đình còn là tay chơi, chẳng trách kỹ năng lại xịn như vậy, trước đó phải có quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ mới được? Không hiểu sao tôi lại hơi ghen ty, vốn tưởng rằng động vật tu tiên đều biết giữ thân trong sạch, bản lĩnh trên giường của anh ta cũng là trời sinh, sao anh ta lại không đúng mực như thế chứ.
“Sau khi xử lý xong chuyện này, cô cùng tôi về nhà, báo với bà nội cô một tiếng” Liễu Long Đình xách vali lên rồi nói với tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.