Chương trước
Chương sau
“Ý anh là tôi sẽ cùng anh về nhà ư?” Tôi khó tin hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình lườm tôi, sau đó quay sang nhìn đằng trước, vừa đi vừa nói: “Đúng, năm sau cô sẽ đến tỉnh khác đi học, tôi cũng sẽ đi cùng cô. Ra ngoài không tiện bằng trong nhà, tôi dẫn cô đi gặp họ, sau này tôi ra ngoài không ở bên cạnh cô sợ cô gặp chuyện, cũng dễ tìm họ nhờ giúp đỡ"
Lúc trước hình như tôi nghe Anh Cô nói trong nhà Liêu Long Đình có năm anh chị em, anh ta đứng thứ ba, trong nhà đông người như vậy chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, nếu tôi cùng Liễu Long Đình về nhà thì lại có cảm giác như về nhà chồng.
“Anh chị em của anh cũng là tiên gia hả?” Tôi hỏi.
“Chỉ có ba người làm tiên gia, em trai em gái của tôi còn đang ở nhà tu luyện” Liễu Long Đình kiên nhẫn giải thích với tôi.
Lúc chúng tôi đến bên bờ, hai vợ chồng nhanh chóng lại gần hỏi tôi chuyện sao rồi. Tôi bèn kể lại về ba thi thể kia cho hai vợ chồng, nói rằng mấy thi thể muốn được đầu thai sang kiếp khác, tôi đã liên lạc với cảnh sát tìm người nhà của họ.
Khi nghe tôi nói đã báo cảnh sát, người nọ nghi ngờ tôi là tiên cô giả hay thật, nào có tiên cô xem chuyện còn tìm cảnh sát? Nhưng chuyện đã giải quyết xong, họ không nói gì mà giữ tôi lại ăn cơm, nói ông chủ của họ đang trên đường đến đây, cũng sắp tới nơi rồi, nói tôi giúp họ giải quyết chuyện này, ông chủ của họ nhất định sẽ báo đáp cho tôi.
Tôi vốn rất có hứng thú với ông chủ của hai vợ chồng, dù sao cũng là quan lớn, nếu có thể lừa được con trai ông ta thì coi như có chính khí, có thể áp chế Liễu Long Đình. Bây giờ Liêu Long Đình nửa chừng quay lại giúp tôi giải vây, đang ở ngay bên cạnh tôi, tôi lập tức không còn hứng thú, bèn từ chối, nói đây là bổn phận của tôi, không cần thiết cảm ơn, sau đó cùng Liễu Long Đình đứng ven đường chờ xe khách, cùng anh ta về thành phố.
Trong xe có rất nhiều người nên dù Liễu Long Đình ngồi bên cạnh tôi thì cũng không thể nói chuyện với anh ta, đành phải quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Xe của chúng tôi chạy trên một con đường nhỏ hẹp, đối diện là một chiếc Audi màu đen chạy tới. Chiếc Audi lướt ngang qua xe khách, cửa kính xe mở ra, tôi nhìn thoáng qua ghế lái, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm. Hai chiếc xe chạy ngược chiều nhau với tốc độ rất nhanh, tôi thậm chí không thấy rõ người đàn ông đó trông như thế nào, nhưng lại nhớ rõ vết bớt hình bông hoa màu tối bên thái dương của anh ta, vô cùng chói mắt. Vết bớt ấy khiến tôi hoảng hốt, như thể nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Đúng lúc này, Liêu Long Đình hỏi tôi sao vậy?
“Người đàn ông lái xe Audi vừa rồi, anh có thấy rõ anh ta trông như thế nào không?”
“Trên mặt anh ta có bớt.” Liêu Long Đình trả lời ngay. Chẳng qua tôi đang định hỏi bớt đó là gì thì bà thím ngồi ghế trước quay lại khỏ hiểu nhìn tôi, tôi cũng không nói tiếp, sợ bị người trong xe cho rằng mình bị điên.
Về đến nhà, tôi nói với bà nội tết năm nay có lẽ tôi sẽ cùng Liễu Long Đình tới nhà anh ta. Vốn tưởng rằng bà nội sẽ không cho phép, không ngờ bà lại rất tán thành, nói tiên gia chịu mời đệ tử xuất mã đến nhà mình coi như rất tín nhiệm đối phương, kêu tôi đừng phụ lòng tin của Liễu Long Đình, chịu khó làm tốt quan hệ với người trong nhà anh ta, sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn thì tìm họ giúp đỡ cũng tiện hơn.
Chuyện đã tới nước này, tôi cũng tin ít nhất trước khi tôi sinh con cho Liễu Long Đình, anh ta sẽ không làm hại tôi, cho nên tôi còn rất yên tâm đi theo Liễu Long Đình tới nhà anh ta. Hơn nữa lần này đến nhà anh ta, tôi cũng muốn tìm hiểu kỹ càng tình huống trong nhà, lỡ sau này muốn trở mặt với anh ta thì cũng nên suy nghĩ về chỗ dựa của anh ta rồi quyết định. Nhà của Liễu Long Đình ở núi Trường Bạch, tôi bèn đi theo anh ta tới núi Trường Bạch. Vốn tưởng rằng tiên gia đều đến vô ảnh đi vô tung, nhưng Liêu Long Đình lại dẫn tôi đến sân bay, ngồi máy bay bay tới núi Trường Bạch.
Lúc xuống sân bay, anh ta nói em trai em gái của anh ta sẽ đến đón chúng tôi, lát nữa gặp họ thì kín tiếng một chút, đừng có hét ầm lên.
Chẳng phải là gặp hai con rắn nhỏ sao? Có gì đáng để tôi hò hét? Nhưng khi thấy hai đứa bé song sinh bảy tám tuổi ở cách đó không xa hoan hô nhảy nhót xông lên ôm chân Liễu Long Đình, tôi suýt nữa trợn tròn mắt, đây chính là em trai em gái của Liễu Long Đình? Đôi mắt to tròn, miệng anh đào chúm chím, cậu bé mặc bộ áo dài mini đáng yêu, cô bé mặc váy đầm, cũng không sợ lạnh, hai gương mặt trắng trẻo, mỗi đứa ôm một chân của Liễu Long Đình liên tục làm nũng, không ngừng kêu “Anh ba anh ba”, giọng nói ngọt ngấy, quả thực đáng yêu đến mức khiến tôi chỉ muốn hét lên. Sau lại có đứa bé đáng yêu đến mức này? Chẳng lẽ yêu quái như họ đều rất đẹp sao?
Liễu Long Đình cũng rất vui vẻ, đưa vali cho tôi rồi xoa đầu hai đứa nhỏ, hỏi: “Chị hai có nhà không?”
“Có có! Mấy ngày nay chị hai biết anh ba sẽ về nên ở nhà chờ mấy ngày cơ” Cô bé ngọt ngào báo cáo với Liễu Long Đình.
Có lẽ cảm xúc kích động khi được gặp Liễu Long Đình của hai đứa bé này đã giảm bớt, cậu bé mới chú ý thấy tôi vẫn đứng bên cạnh Liễu Long Đình. Thấy tôi vẫn nhìn mình với cô bé, cậu bé tò mò nhìn tôi mấy lần, kéo tay Liễu Long Đình muốn anh ta cúi xuống, rất tự nhiên tựa vào lòng anh ta: “Anh ba, người kia là ai vậy? Cô ta xấu quát”
Bà mẹ nói Bị một thằng nhóc chê xấu! Thế này thì cái mặt già của tôi phải giấu vào đâu đây? Mặc dù tôi không đẹp như thiên tiên, nhưng cũng đâu thua kém ai? Ít ra trong bảng xếp hạng mỹ nữ của ngành, tôi cũng thuộc top đầu chứ bộ!
Liễu Long Đình lại vô liêm sỉ nở nụ cười, một tay bế cậu bé lên, giải thích tôi là Bạch Tô, đệ tử xuất mã của anh ta ở nhân gian, lần này dẫn tôi về nhà là để họ gặp mặt, cho anh cả chị hai yên tâm. Liễu Long Đình nói cứ như thể người nhà sợ anh ta không cưới được vợ nên bây giờ muốn dẫn một người về nhà người nhà nhìn xem để yên tâm.
Chẳng qua cho dù Liễu Long Đình dẫn tôi về như vợ thì tôi cũng không ngại. Bây giờ thấy Liễu Long Đình có một cặp em trai em gái đáng yêu như thế, tôi thậm chí hối hận vì lúc trước không chọn làm vợ anh ta mà chọn làm đệ tử xuất mã, chẳng những mệt chết mệt sống mà cuộc sống cũng không được yên ổn.
Trên đường về nhà, Liễu Long Đình nói cho tôi biết tên của hai đứa em. Em trai lên là Liễu Long Đằng, em gái tên là Liễu Kiều Nhi. Mặc dù còn nhỏ, nhưng đã có 68 năm tu vi, cho nên tính theo tuổi thì tôi phải gọi chúng là ông bà nội.
Tôi không gọi ông bà nội, nhưng thật sự rất thích hai đứa bé này. Trên đường về, chúng liên tục bị tôi ôm tới ôm lui, vui đùa cười âm ï.
Trước khi đến nhà Liêu Long Đình, tôi còn tưởng nhà của Liễu Long Đình ở trong hang động gì đó. Nhưng khi Liễu Long Đình dẫn tôi vượt qua mấy ngọn núi, một tòa nhà cổ kính rộng lớn xuất hiện trước mặt tôi. Long Đằng và Kiều Nhi lập tức đẩy cửa ra kêu to: “Anh ba đã về, anh ba đã về!"
Tôi đi theo sau lưng Liễu Long Đình, nhìn tòa nhà đẹp đẽ hào phóng này, hỏi Liễu Long Đình tòa nhà này xây trong núi mà chưa từng có ai ghé qua sao?
“Cô đã kết duyên với tôi nên mới có thể thấy nhà và người nhà của tôi. Nếu là người bình thường khác thì đây chỉ là phong cảnh bình thường. Mặc dù chúng ta chung sống trong cùng một thế giới, nhưng thế giới này được chia thành mấy tầng, nếu không có duyên phận thì chúng tôi sẽ cố gắng không quấy rây con người, con người cũng không thấy chúng tôi.”
Liễu Long Đình đang nói chuyện thì bỗng một giọng nữ vừa sắc bén vừa êm tai vang lên: “Long Đình đã về rồi!"
Một cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám lắc eo bước ra trong nhà, gương mặt vô cùng xinh đẹp, nụ cười ấm áp như gió xuân, song khi cô ấy vừa bước chân ra cửa, bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt tôi, hoảng hốt rụt chân lại, bình tĩnh một chút, không dám đối diện với tôi: “Ngài là... Ngân Hoa giáo chủ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.