Tiếng đàn dương cầm không ngừng phát ra tiếng vang, nghèn nghẹn…
“Luật sư Hoắc, như vậy có được xem là dám chơi hay không?” Giọng nói của Ôn Noãn rất bình tĩnh.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Noãn mỉm cười với anh.
Cô nói: “Thật xin lỗi, luật sư Hoắc, tối nay tôi đã vượt quá giới hạn, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Cô dừng lại một chút, kỳ quái nói: “Tôi sẽ theo bước anh từng giây từng phút, tôi chơi được!”
Hoắc Minh nheo mắt lại.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô…
Anh không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này.
Anh hy vọng cô sẽ hiểu chuyện, tuân thủ thỏa thuận của họ, nhưng khi cô nghe lời như vậy, anh không khỏi nghĩ đến ánh mắt giữa cô và Cố Trường Khanh lúc ban ngày.
Triền miên khắc cốt!
Cho nên… Cô dành tất cả tình cảm của mình cho Cố Trường Khanh, đến lượt anh thì chỉ còn lại một chút? Còn làm anh nghĩ cô đã thích anh nên có chút tự hào, còn nghĩ cô sẽ đau khổ!
Hoắc Minh cười giễu.
Anh nghiêng người đè lên cô, dáng vẻ như nhất định phải có được.
Đêm nay anh sẽ dùng hết biện pháp mà anh không nỡ dùng với cô thời gian qua!
Ôn Noãn để cho anh hôn một lúc, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngày của tôi đến!”
…
“Em nói cái gì?”
…
“Hoắc Minh, tôi đang đến kỳ kinh nguyệt.”
Hoắc Minh dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở rối loạn nhìn cô. Chắc vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3363367/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.