Trong lòng cảm thấy chán nản, cô mở Morning Dew ra, chơi bài “người tình ánh trăng.”
Hoắc Minh mở cửa, chỉ thấy dáng vẻ đang ngồi đánh đàn của Ôn Noãn.
Không khóc, không cuồng loạn, chỉ là trong tiếng đàn có đôi phần đau thương, nhưng nỗi buồn này được khắc chế đến cùng cực.
Đây là Ôn Noãn, người có tính tình hoàn toàn trái ngược với Kiều An…
Tiếng đàn dương cầm chợt dừng lại.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh, khẽ mỉm cười: “Về rồi à?”
Giọng điệu của Ôn Noãn rất bình tĩnh: “Anh chơi có vui không?”
Hoắc Minh cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên ghế sô pha rồi đi đến bên cạnh cô.
Anh thưởng thức ly rượu đỏ trên quầy kia, ánh mắt thâm thúy.
Bình thường Ôn Noãn không uống rượu, cô sống rất có kỷ luật… Khi uống rượu đồng nghĩa với tâm trạng cô đang không tốt, về phần nguyên nhân khiến tâm trạng cô không tốt, Hoắc Minh đoán là chính mình.
Giọng anh khàn khàn hỏi: “Giận sao?”
Ôn Noãn không trả lời, cô không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói ra sự thật.
Im lặng một lúc lâu…
Hoắc Minh khẽ cười một tiếng: “Ôn Noãn, khi chúng ta bắt đầu ở bên nhau đã nói rõ ràng, nếu ở chung mà cảm thấy chán thì có thể chia tay, bây giờ em đang làm gì?”
Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hiện giờ anh đã chán hay chưa?”
Hoắc Minh là ai chứ, vừa nghe đã biết ý của cô, cô muốn kết thúc.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3362779/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.