Chương trước
Chương sau
Trong lòng cảm thấy chán nản, cô mở Morning Dew ra, chơi bài “người tình ánh trăng.”

Hoắc Minh mở cửa, chỉ thấy dáng vẻ đang ngồi đánh đàn của Ôn Noãn.

Không khóc, không cuồng loạn, chỉ là trong tiếng đàn có đôi phần đau thương, nhưng nỗi buồn này được khắc chế đến cùng cực.

Đây là Ôn Noãn, người có tính tình hoàn toàn trái ngược với Kiều An…

Tiếng đàn dương cầm chợt dừng lại.

Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh, khẽ mỉm cười: “Về rồi à?”

Giọng điệu của Ôn Noãn rất bình tĩnh: “Anh chơi có vui không?”

Hoắc Minh cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên ghế sô pha rồi đi đến bên cạnh cô.

Anh thưởng thức ly rượu đỏ trên quầy kia, ánh mắt thâm thúy.

Bình thường Ôn Noãn không uống rượu, cô sống rất có kỷ luật… Khi uống rượu đồng nghĩa với tâm trạng cô đang không tốt, về phần nguyên nhân khiến tâm trạng cô không tốt, Hoắc Minh đoán là chính mình.



Giọng anh khàn khàn hỏi: “Giận sao?”

Ôn Noãn không trả lời, cô không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói ra sự thật.

Im lặng một lúc lâu…

Hoắc Minh khẽ cười một tiếng: “Ôn Noãn, khi chúng ta bắt đầu ở bên nhau đã nói rõ ràng, nếu ở chung mà cảm thấy chán thì có thể chia tay, bây giờ em đang làm gì?”

Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hiện giờ anh đã chán hay chưa?”

Hoắc Minh là ai chứ, vừa nghe đã biết ý của cô, cô muốn kết thúc.

Bởi vì Kiều An?

Hoắc Minh bỗng dưng bế cô lên, đặt cô lên đàn dương cầm.

Tiếng đàn dương cầm phát ra một tiếng trầm thấp nghẹn ngào…

Ôn Noãn giãy giụa, lúc này cô cảm thấy rất xấu hổ, dáng vẻ của Hoắc Minh chính là đang đùa giỡn với cô.



Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo tắm tơ tằm màu đen, giãy dụa mấy lần đã để lộ ra cảnh xuân của mình, nhìn thấy da thịt trắng muốt của cô, cổ họng Hoắc Minh nghẹn lại…

Yếu hầu anh trượt lên trượt xuống, ghé vào tai cô thì thầm: “Em để ý đến sự tồn tại của Kiều An như vậy à? Cô giáo Ôn, có phải em chơi không nổi rồi không?”

Ôn Noãn hoảng hốt.

Những đường gân trên làn da trắng tuyết phía sau lông mày của cô nổi rõ.

Nhưng cô lại nhịn xuống.

Cô hơi ngước mắt lên, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra: “Hoắc Minh, anh nói cho tôi biết, cái gì mới gọi là dám chơi?”

Không đợi anh nói chuyện, cô đã chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng dán lên môi anh, hôn triền miên, thậm chí còn chủ động hôn anh thật sâu.

Cơ thể Hoắc Minh chấn động!

Trước kia Ôn Noãn chưa từng như vậy…

Anh vốn rất thích làm tình với cô, lúc này anh đã động tình đến mức quên mất cuộc tranh chấp vừa rồi, say mê hôn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.