“Phát bệnh tim?” Hai hàng lông mày Hoắc Vân thành nhíu chặt lại. 
Anh biết ông nội đúng là mắc bệnh tim, thế nhưng mấy năm nay ông vẫn luôn uống thuốc điều trị, về cơ bản thì bệnh tình luôn được khống chế rất tốt. 
“Vâng.” Lâm Nham Phong gật đầu, tiếp tục nói: “Lâm Gia Đống nói rằng vì anh mất tích không rõ tin tức, Hoắc lão gia tử bị kích thích, lại thêm mấy ngày liền bôn ba tìm tung tích của anh, thế nên mới ngã bệnh. Tôi đến bệnh viện thăm Hoắc lão gia tử, thế nhưng bị Lâm Gia Đống ngăn cản.” 
“Lâm Gia Đống không cho cậu gặp ông nội tôi?” Đôi môi mỏng của Hoắc vân Thành mím chặt thành một đường. 
“Đúng vậy. Ông ta nói Hoắc lão gia tử bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.” Sắc mặt Lâm Nham Phong cũng lạnh đi mấy phần. 
“Vậy sao anh biết Hoắc gia gia không sao?” Thư Tình ngắt lời Lâm Nham Phong, hỏi. 
Theo cách nói của Lâm Nham Phong, Lâm Gia Đống giam lỏng Hoắc lão gia tử, vậy sao anh ta lại có thể khẳng định chắc nịch là Hoắc lão gia tử không sao? 
“Là như vầy.” Lâm Nham Phong mở miệng giải thích: “Mấy ngày hôm đó tôi cho đội cứu hộ tìm kiếm trên biển, thế nhưng phạm vi rơi của máy bay không thể nào xác định được, độ khó thực sự rất lớn. 
Trong lúc đó tôi cũng nghĩ hết mọi cách đến bệnh viện, muốn liên lạc với Hắc lão gia tử, thế nhưng người của Lâm Gia Đống canh chừng rất nghiêm ngặt, tôi không dám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/2177192/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.