Sáng sớm, tôi bàng hoàng nhận được tin bố chồng tôi nhập viện cấp cứu.
Hoắc Anh Đông gấp gáp đi trước, dặn tôi ở nhà chăm sóc Tiểu Hi và đợi tin của anh.
Lòng tôi bất an vô cùng. Hi Lai vốn hay ngủ nướng, sáng nào đi học tôi cũng phải dỗ con bé mãi mới chịu dậy.
Nay có lẽ thấy bố mẹ thấp thỏm nên nhóc con cũng dậy theo.
Chỉ khoảng 20p sau, Hoắc Anh Đông nói tôi đưa con gái tới viện. Bác sỹ nói bố chồng tôi nguy kịch, e là khó qua được.
Tôi rất ngỡ ngàng, bởi mới vài ngày trước ông ấy vẫn khỏe mạnh minh mẫn, còn hẹn sắp tới chụp ảnh đại gia đình.
Khi tôi tới nơi, cảnh tượng buồn bã bao trùm khắp từ hành lang vào tới phòng bệnh. Người của Hoắc Liên Bang rất đông, nhóm em họ cũng có mặt đông đủ rồi. Ai nấy đều nặng nề yên tĩnh.
Tôi vào trong, thấy mẹ chồng tôi đang khóc, chị Tâm Anh ở bên ôm bà ấy an ủi, còn Linh Anh đang khóc nức nở.
Chồng tôi và anh rể Mạc Quân Dao đứng lo lắng nhìn người bố đang được bác sỹ cấp cứu.
Bác sỹ nói với Hoắc Anh Đông.
- Nhịp tim ngừng đập, hơi thở cũng không còn, khả năng ông ấy không quay lại được.
Chồng tôi nghẹn ngào gọi "Bố", Linh Anh cũng òa lên gọi "Bố" nhưng ông ấy không có phản ứng gì.
Mẹ chồng tôi khụy ngụy cầm tay ông.
- Mình ơi, mình tỉnh lại đi!
Bác sỹ vẫn hi vọng dù mong manh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3613956/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.