Một tháng trước, Sở Vân thật vất vả mới trở lại thành phố này và tìm được Hoắc Mạc Sâm. Đêm đó, hắn uống rất nhiều rượu, hắn ôm Sở Vân thật chặt, hôn cô, muốn cô.
Sở Vân cứ cho rằng Hoắc Mạc Sâm cũng giống như cô, ba năm qua đều luôn thương nhớ đối phương, vì thế cô nhiệt tình đáp lại hắn, thẳng đến thời khắc quan trọng nhất.
Hoắc Mạc Sâm kêu lên một tiếng: Tuyết Nhi.
Trong nháy mắt, Sở Vân chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Tình cảm nhiều năm không bằng ba năm trống rỗng, Hoắc Mạc Sâm phụ tình cô, ở bên cạnh Bạch Tuyết Nhi, mà Bạch Tuyết Nhi còn liều mạng tát nước dơ lên người cô!
Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy dáng vẻ muốn hỏng mất của Sở Vân, trong lòng rất sung sướng, những cô ta còn chưa thỏa mãn.
Cô ta dùng sức đoạt lấy bình thủy tinh đựng phôi thai kia rồi đập mạnh xuống đất, sau đó giẫm chân lên nghiền nát, đẩy Sở Vân đang nhào lên muốn ngăn cản lên giường.
"Con câm không nói được như mày trở lại làm gì? Hình ảnh mày và Trần Đông Thụy lêu lổng sớm đã bị Hàn Sâm nhìn thấy, mày nghĩ Hàn Sâm còn tin mày sao?"
Không có, cô không có! Cô không có phản bội Hoắc Mạc Sâm!
Khóe miệng Bạch Tuyết Nhi nhếch lên một ý cười được như ý muốn, "Hiện tại người mà Hàn Sâm yêu là tao, cho dù tao bị người ta làm nhục thì thế nào? Hàn Sâm chỉ càng thương tiếc tao mà thôi."
"Suỵt..." Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-thieu-buong-tha-cho-toi-di/262311/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.