Khi Sở Vân tỉnh lại thì trước mắt chỉ có trần nhà trắng đến mức chói mắt.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi nước khử trùng, cô hơi giật giật thân thể, muốn ngồi dậy, nhưng cảm giác đau như xé rách truyền tới từ dưới thân khiến cô lập tức ngã về trên giường.
Đau quá...
Y tá mới đổi thuốc cho cô không biết cô đã tỉnh lại nên vẫn tám chuyện ở ngoài cửa với đồng nghiệp.
"Ôi chao, cô gái bên trong thật đáng thương, cô không biết đâu, lúc cô ta được đưa vào, chỗ đó bị rách đến mức không ra hình thù, cả người sắp bị đông cứng... Đây không phải ngược đãi thì là gì?"
"Suỵt! Cô đừng nói lung tung, có biết là nhà ai đưa cô ta tới không? Cô đừng tự rước họa vào thân!"
Cô y tá được người ta chỉ điểm nên lập tức phản ứng lại, vội vàng không nói nữa. Nhà kia rất có quyền thế ở thành phố này, không phải là người mà mình có thể trêu chọc nổi.
Tiếng nói ngoài phòng biến mất. Sở Vân nằm trên giường bệnh, để mặc cho nước mắt chảy xuống, thấm ướt cả gối.
Từ trước đến nay cô sợ khổ sợ đau nhất, trước kia khi Hoắc Mạc Sâm còn yêu cô, hắn luôn che chở trăm bề, rất dịu dàng khi làm chuyện đó.
Nhưng hôm nay, hắn lại nghĩ mọi cách mà tra tấn cô, khiến cô đau đến tột độ.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Quả nhiên người ti tiện sống thật dai, nằm trong tuyết cả đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-thieu-buong-tha-cho-toi-di/262310/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.