Sau khi mỗi người một câu, trong phòng rơi vào trầm tư nặng nề.
Hai người đang sống sờ sờ đều không lên tiếng, giống như làm chuyện đồi phong bại tục cho đã giờ mới nhớ ra phải e dè. Dung Lạc Vân cụp mắt xuống, nín thở, khẽ cựa quậy, tưởng là mình làm im ắng lắm.
Nào ngờ Hoắc Lâm Phong nói: “Đàng hoàng tí đi.”
Dung Lạc Vân giải thích: “Xiêm y của huynh có đường thêu, cọ ngứa quá.”
Hoắc Lâm Phong nhìn xuống, quần vẫn chưa kéo lên, cái mông trần trụi đè vào áo hắn. “Cây mây thì chịu được, áo cọ mấy cái lại điệu bộ.” Miệng thì nói thế nhưng tay vẫn mò xuống kéo quần lên.
Lúc này hắn không nhìn mà dời tầm mắt sang quả đào trong đĩa. Dung Lạc Vân tự giác dựa vào vai hắn, hỏi: “Lúc huynh gặp sư phụ ta, chắc đã biết ông ấy không hiểu kỳ môn thuật rồi phải không?”
Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng, mỉa mai: “Không hiểu mà vẫn có thể dạy em, mẹ nó đúng là hiếm có khó tìm.”
Lúc này đến lượt Dung Lạc Vân nghẹn họng, hôm đó nói dối không ngờ lại bị lộ tẩy nhanh như thế. “Ta đã gạt huynh, sư phụ không có dạy ta.” Y nhỏ giọng thừa nhận, “Là sở thích của riêng ta, nên ta tự mình mày mò.”
Hoắc Lâm Phong nghĩ, thích từ khi nào? Mới sinh ra đã thích, hay là mưa dầm thấm đất rồi mới thích? Tự mình mày mò như thế nào, vì sao có thể trùng hợp mày mò ra được trận pháp giống như đúc “Nghiệt Kính”?
Bây giờ thừa nhận mình nói dối, có phải lại giấu thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818254/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.