Màn đêm buông xuống, Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa ra ngoài, chạy về phía Trường Hà. Dung Lạc Vân ngồi trong buồng xe, chuẩn bị một bao giấy dầu đã gấp sẵn, còn có mấy cây nến đã cắt ngắn. 
Xe lắc lư chạy đến bên sông, có lẽ trời hơi lạnh nên xung quanh khá quạnh quẽ. “Hu!” Hoắc Lâm Phong ghìm cương dừng xe, chui vào trong buồng xe thắp đèn lồng, rầu đến mức nhíu mày. Hắn nói: “Không để cho nha hoàn giúp, cứ đòi tự cắt.” 
Dung Lạc Vân cúi đầu gấp giấy: “Đích thân cắt mới thành tâm chứ, không thì cha mẹ ở trên trời sẽ mắng ta.” 
Hoắc Lâm Phong lẩm bẩm: “Đệ đệ của em không mắng em à?” 
Dung Lạc Vân cũng nói thầm: “Trẻ con ba tuổi còn biết mắng người, đánh giá cao em ấy quá rồi.” Giọng điệu rất vô tư, nhưng trong mắt nhấp nháy nỗi buồn. Gấp xong một chiếc thuyền, y liền hất hàm sai khiến: “Huynh ngồi thừ ra đấy làm gì, gấp giúp ta đi.” 
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Người khác gấp không phải sẽ làm giảm bớt thành tâm của em à?” Cầm một tờ giấy lên, vụng về gấp xiên gấp xẹo. Dung Lạc Vân im lặng một lúc, sau đó mới lẩm bẩm như đang nói mớ: “Huynh là con rể mà… sao tính là người khác được chứ.” 
Con rể Hoắc nghe xong lâng lâng, vốn đang gấp thuyền, không biết hồ đồ thế nào lại thành gấp hạc. 
Hai người cứ vừa nói vừa gấp như thế, đến giờ Sửu mới gấp xong ba mươi chiếc. Bước chậm ra bên hồ, Hoắc Lâm Phong xách đèn, Dung Lạc Vân ôm bao giấy, tìm được một chỗ để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818255/quyen-1-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.