Hoắc Vân Tiêu bây giờ không thể xuống giường, cơ thể như bị đào rỗng, nếu anh không nghỉ ngơi vài tháng thì thật sự không thể khôi phục được.
Trong nước đã có cha nên Hoắc Vân Tiêu không cần phải lo lắng nữa.
Nếu đã như vậy, tại sao anh phải vội về nước chứ.
Nhưng Hoắc Vân Tiêu nhất định phải tìm hiểu những gì đã xảy ra hôm qua.
Giáo sư Brent vừa rời khỏi phòng bệnh, Hoắc Vân Tiêu liền hô to về phía cửa: “Vào đây.”
Cửa phòng bệnh bị mở từ phía ngoài, một người vệ sĩ vẻ mặt uy nghiêm bước vào.
“Tam gia?”
Vệ sĩ cung kính đứng cách giường bệnh ba mét.
Hoắc Vân Tiêu dựa vào chiếc gối phía sau, trên người toát ra cảm giác lười biếng lại cao quý.
Khuôn mặt vô cùng đẹp trai thể hiện rõ vẻ ốm yếu, khí chất khiêm tốn, trông anh như một quý công tử lười nhác.
Khuôn mặt lạnh lùng lúc nào cũng cho người khác một loại cảm giác từ chối từ xa, cao sang khó với tới.
Sau khi vệ sĩ bước vào, từ người Hoắc Vân Tiêu tràn ra một chút cảm giác áp bách.
Anh gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mặt chiếc bàn gấp.
Từng nhịp từng nhịp, động tác chậm rãi tạo thành âm thanh có tiết tấu vang lên trong phòng.
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn vệ sĩ, sau đó nói với vẻ lười biếng hờ hững: “Nhị gia đi đâu thế?”
Vệ sĩ cúi đầu cung kính nói: “Sau khi biết Tam gia không sao, Nhị gia quay về thay quần áo rồi ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-gia-phu-nhan-lai-di-xem-boi-roi/3478023/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.