“Tam gia, cậu sẽ phải ở lại nước M trong nửa năm tới.”
Giọng nói già nua mang theo vẻ mệt mỏi vang lên.
Ở trên giường bệnh, một người đàn ông đẹp trai với sắc mặt tái nhợt dựa vào thành giường, anh nhẹ nâng mí mắt lên.
Hàng lông mi dài khẽ run rẩy, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông già trước giường bệnh, trong cổ họng anh phát ra một tiếng xì chế giễu.
“Nửa năm? Giáo sư Brent, ông cũng biết tôi không thích đất nước này, ông có nhiệt tình giữ tôi lại như thế cũng vô ích thôi.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu bình thản.
Anh ta chính là Hoắc Tam gia, Hoắc Vân Tiêu, vì cơ thể xảy ra vấn đề nên bị gia tộc đưa ra nước ngoài điều trị.
Giáo sư Brent đứng trước giường bệnh nghe thấy vậy thì suýt nữa tức điên.
Không thích nơi này là sao.
Nếu người trước mặt này không phải là một cổ đông của bệnh viện Walton, Brent nhất định sẽ sai người ném anh ta ra ngoài.
Brent giơ tay ấn sống mũi để kiềm chế lại, sau đó cắn răng nói: “Tam gia, cậu phải biết tình trạng của mình bây giờ chứ, đến cả việc cơ bản nhất là bước xuống giường mà cậu cũng không làm được.”
Những câu này cứ như đâm thẳng vào cổ họng Hoắc Tam gia.
Hôm qua, anh và anh họ hai là Hoắc Dịch Dung đi gặp mặt bên nhà thông gia để bàn về chuyện hôn lễ của anh ấy.
Buổi tối anh uống hơi nhiều rượu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-gia-phu-nhan-lai-di-xem-boi-roi/3478022/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.