"Hai người ở nhà trông nhà cho cẩn thận, khi nào tên Nguyệt Hạ đó tỉnh liền đuổi hắn về nhà, hắn còn cố chấp ở lại thì tới Nhân Duyên Quan tìm Hồng Nương đến, bà ta hẳn có cách dạy hài tử nhà mình. Còn nữa, ta ra ngoài đi dạo vài ngày cho thoải mái, các ngươi không cần lo, mà nếu Bạch Ngôn hắn về trước dự định thì phải lập tức báo cho ta biết. Viên dạ minh châu này xem như tiền công lần này ta cho hai ngươi đi, nếu gặp bổn tiểu thư trên đường nhớ kêu công tử nhé, tạm biệt."
Nói xong nàng liền mất tăm mất tích không để lại dấu vết, chỉ nghe một tiếng gió xẹt qua tai, quay lại đã không thấy người đâu. Trước khi đi nàng còn không quên nháy mắt vẫy tay tỏ ra đầy thân thiện để chào tạm biệt.
Đã hơn một trăm năm nàng không ra ngoài vận động rồi, cũng nên đi tìm chút không khí mà chơi đùa đi, còn ở nhà nữa chắc thành bà cô già kém hiểu biết mất. May mà lần này Bạch Ngôn hắn lại chạy đến Liên Sơn, dị cảnh gì đó nghe cũng thú vị lắm, nhưng nàng vẫn cảm thấy đi chơi mới là thú vị nhất a.
٭٭٭
Đi nửa ngày trời Bạch Băng vẫn không biết mình đang đi đâu, có khi nàng lạc đường mất rồi. Từ nhỏ nàng đã mắc chứng mù đường, một khi đi chơi là không biết đường về. Không phải nàng ham chơi mà thực sự là không biết nên đi đường nào mới đúng. Nàng cứ nghĩ nhiều năm như vậy rồi chắc chắn không còn mù đường nữa, ai ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu/10293/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.