Liên Sơn là một vùng trũng có núi bao quanh nằm ở phía Đông. Sử sách Thiên Giới ghi rằng năm xưa Liên Sơn chính là vùng đất của cửu vĩ hồ, là nơi cư trú và cai trị của Hồ tộc từ trước đến nay. Vốn dĩ năm xưa Liên Sơn chỉ là một vùng đồng bằng, nhưng do nhiều kẻ thù tìm đến, lại thêm quái vật từ biển mà người đứng đầu Hồ tộc đã phải lấy thân mình dựng lên một dãy núi vòng thành một đường tròn lớn bao trọn Liên Sơn. Cũng chính nhờ đó mà Hồ tộc luôn yên ổn, an phận sống tới nay.
Bạch gia vốn ở phía Bắc, lại được đặt ở trên cao nên đến Liên Sơn ít cũng mất mười ngày, nhiều có thể là cả tháng. Nghe Bạch Ngôn bảo hắn đi Liên Sơn xa xôi như vậy, nàng đương nhiên vui mừng hết sức, vui đến không kìm nổi mà cười hớn hở. Đã một trăm năm nay hắn không hề ra ngoài, luôn khư khư ở nhà quản nàng, giờ hắn đi rồi nàng không phải là tự do sao, con chim sổ lồng không bay chẳng lẽ lại đứng chờ bị bắt, nếu mà bị bắt thật thì con chim đó não quả là ngập nước rồi. Mà nhìn nàng có đần độn đến vậy không? Phải nói đầu óc nàng giờ đang rất là khô ráo, khô như chưa bao giờ được khô a.
Đang mãi cười hớn hở, nhìn thấy cái nhíu mày của Bạch Ngôn, vẻ mặt nàng liền thay đổi, hai hàng lông mày thanh tú nhăn lai, đôi mắt trĩu xuống đầy vẻ lo lắng buồn rầu, nàng với qua bàn cầm lấy tay Bạch Ngôn mà nói
"Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu/10292/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.