Ái Liên nên cảm thấy may mắn vì bản thân Nghiêm Cảnh là một đại phu, nếu không thì bây giờ đến nửa cái mạng nàng ta cũng chẳng nhặt về được. Bên ngoài y quán thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh cãi cọ, lão đầu kia chắc hẳn đang bận giải thích với quan sai đại nhân, nhưng không ai nghĩ lão ta dám to giọng như vậy, xem ra cũng có chút tiếng tăm thật. Ta vừa vểnh tai nghe ngóng vừa lau thân thể cho A Ngưu, lau hết vết máu và xử lí cẩn thận, đắp thuốc lên. Lúc ta chuẩn bị cởi quần A Ngưu ra thì Nghiêm Cảnh vừa vặn mới bốc thuốc xong, bước vào phòng, mặt lập tức đen như đít nồi.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Đắp thuốc.” Ta thành thật trả lời, còn chỉ chỉ vào mấy chỗ trên người A Ngưu, trong lúc nhàm chán, mỗi chỗ băng bó qua ta đều cột thêm một cái nơ vào. Trông rất đáng yêu~
Nghiêm Cảnh bước vội hai bước tới bên giường, bất ngờ chụp lấy cổ tay ta, mày kiếm nhăn lại:
“Ta bảo cô chăm sóc cho Ái Liên, không phải A Ngưu. Cô có biết nam nữ th…”
Không đợi hắn nói xong, ta giận dữ rút tay về mà giọng thì bình tĩnh đến lạ:
“Ta biết. Ta đã xử lí xong vết thương của Ái Liên rồi, huynh không cần lo lắng.”
Ta nhét mạnh khăn tay vào ngực Nghiêm Cảnh, không quên giật gói thuốc trên tay hắn rồi bỏ ra ngoài. Tên khốn kiếp này một tiếng Ái Liên, hai tiếng Ái Liên, ta sớm muộn gì cũng sẽ ném nàng ra đường!
Ta nhớ có một thiếu nữ trong làng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-tu/66068/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.