Khi Nghiêm Cảnh nhìn thấy mấy cọng rau xanh đã trở thành thứ gì đó đen sì và khô quắt lại, dính chặt trên chảo không gỡ xuống được thì lặng lẽ thở dài. Ta đưa mắt quan sát nhà bếp, phát hiện nó vô cùng lộn xộn. Ta chỉ muốn giúp hắn một chút, không nghĩ cuối cùng mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát...
Thế nhưng Nghiêm Cảnh không nói lời nào đã cúi đầu lau dọn khiến ta cảm thấy vô cùng hối lỗi, vừa ngăn hắn vừa ấp úng nói:
“Huynh… Huynh không cần làm đâu, ta dùng tiên thuật sửa lại là…”
“Không được, cô muốn kéo yêu quái tới kinh thành sao?” Nghiêm Cảnh cắt ngang lời ta, chân mày nhăn lại.
Ta gãi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải. Đây đã là lần thứ mấy hắn cảnh cáo ta không được sử dụng tiên thuật rồi ấy nhỉ? Thật ra ta muốn nói cho hắn biết một chuyện, đó là, nếu ta sử dụng tiên thuật thì lũ yêu quái sẽ không kéo đến đâu. Mà phải là một đám đạo sĩ đầu trọc với các loại dụng cụ vớ vẩn treo trên lưng, sau đó luôn miệng hô hào khẩu hiệu “diệt yêu trừ ma” mới đúng.
Được rồi, không cho dùng tiên thuật thì dùng tay vậy. Thấy ta ngoan ngoãn dọn dẹp, Nghiêm Cảnh đành đứng lên chuẩn bị cơm tối bằng những thứ may mắn còn sót lại. Dám cá đây sẽ là lần cuối cùng hắn để ta vào bếp.
Suốt bữa cơm tối, ta ngồi đối diện dùng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cảnh, ngay cả mắt cũng chẳng chớp lấy một lần. Hắn không được tự nhiên, đôi mắt xinh đẹp nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-tu/66067/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.