“Nàng… nàng không ghét ta, vậy tại sao không thèm nói gì với ta cả?”
“Ta… ta…”
Ta hơi hoảng, bận rộn tìm kiếm câu trả lời sao cho mình không được thất thế trước Khương Hựu Thạc.
Gió lùa qua tán cây như cố ý dừng lại nghe ngóng, Cận An nghiêm túc đứng một bên, dù gì thì đứng im vẫn là tốt nhất. Nếu đổi lại là Lục Hoàn thì chắc hẳn đã sớm bắt ghế, tay cầm theo túi hạt dưa ngồi cho khỏe rồi.
Tại sao ta không nói chuyện với hắn nhỉ?
À!
“Không phải là… là huynh tránh ta trước sao?”
Đúng thế!
Là hắn tự biên tự diễn mấy hôm nay, tự đến tự đi rồi tự trốn tránh ta mà!
Ta đã kịp làm gì hay nói câu gì đâu chứ!
Đúng rồi!
Khương Hựu Thạc nghe ta nói xong thì sững ra một lúc, ta khoanh tay đối diện với hắn.
“Này… lần đó… ta chưa nói gì, huynh đã dọn đồ rồi tự động bỏ đi, huynh có còn nhớ không hả?”. Đem bực tức ngày hôm ấy quay lại, ta nhíu mày hỏi.
Hay cho ngươi lắm!
Dám xông vào phòng ta, còn giở trò trốn tránh ta trước như thế, tự cho là hay hay sao?
Hôm nay bản cô nương nhất định đòi lại công bằng cho mình, xem ngươi định giải thích như thế nào.
Trong lúc ta đắc ý vì mình chiếm ưu thế cao hơn, Khương Hựu Thạc gục đầu xuống, hình như là… hắn đang lén lút…
Lén lút… cười?
Ta nheo mắt.
Ta… ta nhìn thấy rõ ràng luôn!
Hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/3416389/chuong-173.html