“Tiểu thư, Khương Tướng quân không sao rồi!”
“Không sao…”
“Người nhìn kìa!”
Ta ngẩng mặt lên.
Khương Hựu Thạc đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa, nói đoạn hắn nhảy xuống, giơ một tay vuốt vuốt bờm nó. Con ngựa vừa rồi vốn phát điên dường như bình tĩnh lại, không còn chạy loạn mà còn ngoan ngoãn đứng yên một chỗ cho Khương Hựu Thạc sờ.
Hắn làm được!
Làm được rồi!
Ta thở phào ra một hơi, cánh môi trong vô thức mỉm cười.
An tâm rồi.
Chủ con ngựa vất vả lắm mới chen vào được trong đám đông, người ngợm đều bẩn thỉu, đầu thì bù tóc thì rối chạy tới, miệng liên tục cảm ơn rối rít.
“Đa tạ ân công, đa tạ ân công!”
“Không cần khách sáo!”
Khương Hựu Thạc giao lại con ngựa trở về chủ xong, hắn nhằm hướng bến thuyền nơi ta đang đứng mà đi tới, cũng không quên cúi người nhặt cái đèn vừa vứt vội ban nãy.
Khương Hựu Thạc thong thả cầm đèn lồng nhẹ nhàng lướt qua đám đông không ngừng bàn tán về mình, nhất là nhóm các cô nương mải nhìn theo từng bước chân một của hắn.
“Chàng ấy là ai vậy?”
“Trông lạ quá!”
“Không biết không biết!”
“Ôi! Ta nghĩ ta đã phải lòng chàng rồi!”
“Này này Cửu Đại Tiểu thư, thứ ngươi đang véo là tay của ta đấy, buông ra!”
“Tuấn mỹ! Tuấn mỹ quá!”
“Ngầu thật đấy!”
“Là công tử nhà nào vậy?”
“Không rõ nữa, ta chưa từng gặp người này bao giờ!”
“Có đi không thì bảo?”. Giọng phu thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/3416388/chuong-172.html