"Đợi một lát nhé!"
Ta quay người qua, tìm một cái ghế nhắc tới, ngồi đối diện giường trông chừng Khương Hựu Thạc như lời Thanh Tiêm dặn, bất chợt gói thuốc xổ trong tay áo rớt xuống đất.
Bộp
Ta luống cuống khom lưng vội nhặt nó lên, ngẩng đầu thấy Khương Hựu Thạc vẫn nằm nguyên một chỗ mới ngừng hoảng, nhớ ra hiện giờ mắt hắn đang bị thương.
Ta thở phào.
Tên chết bầm này...
Cũng thật tội nghiệp!
Mắt hắn đã được lấy cát ra, nhưng chưa thể mở như bình thường, sẽ cần tịnh dưỡng thêm ít ngày chờ thị lực hồi phục.
Hai cánh tay đặt bên ngoài chăn không gặp vấn đề gì, ta chỉ thấy phần trên mi mắt có vài đường xước mảnh, máu rươm rướm, đầu mũi và dưới cằm cũng có mấy vết trầy, môi miệng và da mặt đều khô khốc.
Cơn bão cát kia quả là đáng sợ.
Quét qua nhanh đến cỡ nào mà con người không thể tránh kịp cơ chứ?
Ta cũng không biết.
Nhưng ta nhìn cảnh tượng của hắn bây giờ, bỗng có chút cảm giác thương cảm.
Khương Hựu Thạc từ trên giường truyền tới tiếng húng hắng ho, hắn thấp giọng hỏi.
"Cô nương... còn ở đây chứ?"
"Ta còn, ta ở đây!"
Ta chạy qua cạnh giường, nhìn Khương Hựu Thạc đang giơ ngón tay tự chỉ vào mắt hắn, ngập ngừng.
"Mắt ta hơi rát, có thể... phủ khăn ướt lên chút không?"
"Được, ta lấy khăn cho huynh!"
Nói xong, ta đi tới chỗ cái bàn nhỏ có để sẵn hai chậu nước trong vắt, một chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771469/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.