"Tiểu thư... hay người... gác lại vụ hạ độc này đi ạ... Khương Tướng quân, hiện không ổn lắm ạ!"
"Hắn làm sao?"
Ta nheo mắt ngạc nhiên, bàn tay cầm nguyên gói thuốc xổ không có ý bỏ xuống hỏi ngược lại nàng.
Vừa về tới đã có chuyện, không phải là hắn đang giả vờ giả vịt gì đó chứ.
"Tiểu thư, ban nãy nô tỳ nghe ngóng được Thanh Y vệ trên đường về gặp phải bão cát, Khương Tướng quân đi đầu nên bị bão quét qua làm mắt bị thương đó ạ!". Cẩn Y đứng đó huơ tay diễn tả loạn xạ, giọng gấp gáp giải thích.
"Bị thương ở mắt? Còn gì nữa không?". Ta lặp lại vấn đề chính.
Sao tên này xui xẻo dữ vậy?
Về nhà tới nơi rồi còn gặp bão cát.
"Nô tỳ chỉ nghe đến đó thì vội về đây báo cho Tiểu thư, không rõ sau đó thế nào ạ! Tiểu thư, hay là chúng ta..."
"Đi qua đó xem sao!"
"Vâng!"
Ta vì tò mò nên cùng Cẩn Y đi ra khỏi thư phòng, trên tay là gói thuốc xổ quên bỏ lại, nhét tạm vào tay áo.
Nhưng vừa qua khỏi cửa, ta mới kịp nhận ra đây là lần đầu tiên ta sang địa bàn của hắn, chân cần rẽ vào đường nào chính mình cũng không biết, đành cho Cẩn Y đi trước chỉ dẫn.
"Là bên này ạ!"
Khắc sau, khi mà nàng và ta tìm tới được trước cổng căn tiểu viện Khương Hựu Thạc đang ở, nhìn thấy chung quanh đều trống trơn không có lấy một bóng người canh gác, cổng cũng mở toang hoác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771470/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.