"Vậy bây giờ... có còn đau nhiều không?"
"Còn..."
Khương Hựu Thạc khẽ nhíu mày, buồn bã gật đầu đáp lại.
Nhưng hắn vẫn cứ nhè nhẹ sờ tay ta bằng ngón cái như đang gãi ngứa, mà đó cũng là cử động duy nhất của hắn vào lúc này.
Ta nhìn xuống tay mình, ngẩng lên.
Kì thật, không có khó chịu.
Ta biết hắn không thấy đường, còn không muốn bị bỏ lại nên cũng chẳng vội rút tay về, tạm thời để hắn nắm cho hắn thấy yên tâm hơn vậy.
Ta sau đó đứng dậy, cẩn thận khom người nhìn toàn bộ khuôn mặt hắn thêm lần nữa.
Lại lén lút thở dài một hơi nho nhỏ.
Nhìn hắn nằm một chỗ buồn thiu trên giường, cảm thấy không quen mắt.
Nói sao ta?
Những lần ta thấy mặt Khương Hựu Thạc cứ hễ được mười lần thì hết bảy tám lần hắn vừa nói vừa mỉm cười, ta thừa nhận đây chính là trạng thái ổn định nhất của hắn. Còn một hai lần còn lại thì hắn khiến ta tức điên lên, chẳng hạn như hôm hắn tới tìm ta bất ngờ khi ta chuẩn bị đi ngủ, cũng có đôi lúc làm cho ta sợ hãi như đêm ở Vọng Thư Các...
Nhưng mà bây giờ....
Nhìn hắn trở thành một người kiệm lời, thoáng có dáng vẻ rầu rĩ, ta tự nhiên không tránh được... hơi lo lo.
Trong đầu bỗng ngẫm nghĩ...
Nghĩ rằng nếu chính mình mà rơi vào trường hợp này, chắc chắn đã sớm ầm ĩ một trận lớn rồi.
Nhìn xem!
Những dấu vết trầy xước kia có thể dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771467/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.