Gió lạnh từ thung lũng thổi lên, mang theo tuyết dày, âm thanh giống như tiếng ai đó đang nức nở.
Do chỉ mặc một cái áo nằm trong tuyết, quần áo xộc xệch, bị đông cứng tới mức cơ thể không còn chút máu, trên người đầy dấu hôn mờ ám.
Nàng tỉnh rồi. Khi tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên của nàng, mình vẫn còn sống.
Tuyết bao phủ cơ thể nàng, nàng cứ như một cái xác bị vứt bỏ ở thung lũng này. Không ai nhìn nàng, không ai cứu nàng, sau khi bị cưỡ.ng bức cơ thể nàng đã tê liệt vì lạnh.
Nhưng....trớ trêu là nàng vẫn còn sống. Người bình thường đã chết từ lâu rồi, nhưng Do là cảnh sát, đã trải qua huấn luyện rất nghiêm ngặt, sự sống của nàng có vẻ dai hơn so với người bình thường. Nếu là trước đây nàng sẽ lấy đó là niềm tự hào, còn bây giờ........
Tuyết rơi dày đặc khắp nơi, nàng mở mắt, trên mí mắt đều là tuyết, lông mi bị đông cứng. Nàng hít thở một cách khó khăn, khí lạnh tràn vào trong phổi nàng, không ngừng nhức nhối. Trước mắt trắng xóa, chỉ có thể nhìn thấy vài chiếc lá xanh, lộ ra khỏi lớp tuyết.
"Do......"
Giữa tiếng gió rít, Do nghe thấy có người gọi nàng. Nàng không biết đó là giọng của ai, nhưng nàng biết, đó không phải giọng của Nhậm Nhiễm.
Do không còn sức để nhìn, cũng không thể nói. Cảm giác nàng được ai đó ôm lấy, loạng choạng bước về phía trước. truyen bac chien
Sau đó, nàng mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại một lần nữa....nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-benh-vien-tam-than/3504665/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.