Đêm đã khuya, một vầng trăng lạnh treo trên bầu trời, mặt đất yên tĩnh như một bãi tha ma.
Trong khu rừng tăm tối đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hổn loạn, phá tan sự yên tĩnh.
"Ha....ha....ha...Do, em có thể cố gắng không, chị.....chân chị bị thương...không chống đỡ nổi.....A....." - Cõng Do, Nhậm Nhiễm bị vấp, té nhoài trên đất. Cú té này không nhẹ, cả người Do đè lên nàng, làm nàng nhất thời không thở nổi.
Nhậm Nhiễm giãy giụa hồi lâu, vất vả mới lật người được, ngửa mặt lên trời, hít từng ngụm không khí, như một cương thi mới bò ra khỏi mộ, lưu luyến không khí trong lành. Đùi nàng chảy máu không ngừng, nhuộm đỏ cả quần. Đau đớn gần như tê liệt, có một loại đau đớn khi đến một giới hạn nào đó sẽ không còn thấy đau nữa, có lẽ do nàng đang căng thẳng quá mức. Khi nàng nhìn bầu trời, trong vài giây, nàng không biết đang ở đâu, cũng không nhớ nỗi mình là ai.
Tại sao mình ở đây? Mình đang làm gì? Rất mệt.... Mình lại giết người rồi phải không? Mình bắn Lâm Lăng, cô ấy ngã xuống, hai mắt vẫn nhìn mình, sau đó bất động.....
Nhậm Nhiễm nhớ tới tình cảnh lúc nàng giết Lâm Lăng. Đêm mùa đông lạnh lẽo, làm mọi ký ức trong nàng dường như chiếu lại. Có những thứ rất nhiều năm nàng tưởng rằng đã quên, nhưng lại đột ngột xuất hiện trong đầu.
Trước đây rất lâu, Lâm Lăng rất xinh đẹp, sự xinh đẹp đầy kiêu ngạo không thể nào chạm tới. Trong tổ chức có rất nhiều người thích cô, nhưng Nhậm Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-benh-vien-tam-than/3504664/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.