Bộ Tiểu Ngạn không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, ý thức cứ như trôi nổi trong vũ trụ thuở sơ khai, nhưng lại rất rõ những lời tự nói với bản thân.
Tô Tín Diệp đã đúng.
Lý do chị ấy siết cổ mình đến ngất đi, bởi vì mình chỉ làm vướng chân. Nếu như lúc đó mình thật sự ngất đi, không có chạy tới, thì Tân sẽ không phải chịu phát súng đó. Nếu như cậu ấy không đỡ phát súng đó, cậu ấy sẽ không rơi xuống.......cậu ấy sẽ không.....
Tân!!!
Đột nhiên tỉnh dậy, Bộ Tiểu Ngạn thấy toàn thân đau nhức, cổ được băng cố định, nóng rát.
Đây là....bệnh viện?
Bộ Tiểu Ngạn đổ mồ hôi lạnh, thở dốc, hai mắt bất động nhìn chằm chằm trần nhà. Không khí dường như quá mức mỏng manh, hoàn cảnh xa lạ khiến người ta buồn nôn, làm nàng sắp phát điên.
Tân đâu!
Bộ Tiểu Ngạn bước xuống giường, đi về phía cửa.
Tân ở đâu? Cậu ấy đâu? Không phải chết rồi chứ! Chẳng phải cậu nói luôn ở bên mình sao? Tại sao nói đi là đi?
Cửa vừa mở, Bộ Tiểu Ngạn liền cảm thấy nặng đầu ngã về trước, may mắn có một nữ ý tá đi qua kịp thời đỡ lấy nàng, nên nàng không bị thương.
"Cô ơi, cô bị thương nặng, phải cố gắng nghỉ ngơi." - Y tá nhỏ thấy Bộ Tiểu Ngạn toàn thân rã rời, nhưng vẫn cố gắng muốn đi. Nhíu mày một chút, hầu như ôm trọn nàng để giữ nàng lại.
"Để tôi đi....để tôi đi...." - Bộ Tiểu Ngạn không ngừng nói câu này, cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-benh-vien-tam-than/3504663/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.