Thôn nhỏ này khiến cho người ta rất ngạc nhiên.
Bạc Tam cùng Mộc Cận đi vào trong thôn, phát hiện ra nơi này không thể nào có khách sạn hay nhà trọ, vì vậy hai người chọn một nhà thoạt nhìn rất lớn ở ngay lối vào. Ra mở cửa là một bác gái khoảng chừng năm mươi tuổi, trông thấy hai người ngoài cửa bộ dạng ướt sũng vì mưa, một câu cũng không hỏi liền mở cửa, nói lớn: “Mau vào mau vào, nhìn xem bị ướt ra thế kia rồi!”
Mộc Cận vừa giậm chân vừa ngượng ngùng hỏi: “Bác gái, đi xuôi theo đường này có thể tới núi Thiên Sơn không ạ?”
Bác gái khẽ vươn tay kéo Mộc Cận vào trong: “Mau vào đi, đừng ở đó giậm chân, ướt thế kia cẩn thận cảm lạnh. Đi Thiên Sơn không phải con đường này, đi thẳng phía trước có một ngã ba, đi vào trong núi mới được.”
Mộc Cận thu áo sơ mi của Bạc Tam xuống, ngẩng lên thấy anh cả người như vừa từ dưới nước đi lên, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, chảy từ mặt xuống cằm rồi nhỏ xuống mặt đất. Cô không nhịn được liền phì cười, đưa tay xoa giúp anh lau cằm.
Bạc Tam hơi nghiêng đầu né ra, nhíu mày hỏi bác gái: “Xin hỏi, có thể cho cháu mượn điện thoại một lát được không ạ?”
“Lau đi đã.” Bác gái đó cầm ra hai chiếc khăn mặt, đưa cho Bạc Tam với Mộc Cận mỗi người một chiếc, “Trong nhà không có điện thoại, nếu muốn gọi thì để tôi dẫn sang nhà cụ Vương bên cạnh.”
Bạc Tam vừa lau tóc, lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-va-buom-hoa-hoa-ho-diep/2643974/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.