Nhà cụ Vương có kết cấu không khác mấy so với nhà bác gái, cũng là hai gian phòng. Bạc Tam nằm trên giường đất, chăn đắp đến ngực, hình như cả người hơi run lập cập.
Mộc Cận cứ thế đi vào, đặt tay lên trán anh, đúng là rất nóng. Cô cắn răng, bỗng nhớ lại lúc trước ở nhà bác gái anh nắm tay cô, lòng bàn tay anh rất nóng.
Mộc Cận mím môi, khóe mắt đã bắt đầu hoe đỏ, đưa bàn tay lạnh buốt của mình nhẹ nhàng đặt lên trán anh.
Cụ Vương là một ông cụ tóc đã hoa râm, lớn tuổi, hơi bị nặng tai. Ông ngồi ở bên kia giường, nói lớn với Mộc Cận: “Cô gái à, đừng lo lắng, chàng trai này trẻ tuổi, căn bản sức khỏe vẫn tốt, đắp chăn cho đổ mồ hôi ra rồi ngủ một giấc là khỏi.”
Mộc Cận nhìn cụ Vương gật gật đầu, ngón trỏ đặt lên môi làm động tác ra hiệu “Xuỵt”, sợ hơi ồn ào đánh thức Bạc Tam.
Bạc Tam chau mày, gò má hơi ửng hồng, môi run run. Mộc Cận ghé vào bên cạnh giường, một tay với vào trong chăn nắm lấy tay anh, không dám chớp mắt, chỉ nhìn anh chăm chú.
Bạc Tam mơ mơ màng màng hình như đã hơi tỉnh, mắt khẽ mở ra, giọng khàn khàn nghe không rõ: “Em đã trở về rồi?”
Mộc Cận sững sờ, đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn Bạc Tam thì lại thấy anh đã nhắm mắt.
Em đã trở về rồi?
Mộc Cận dáng vẻ khó hiểu ngồi ở cạnh giường, người hơi cúi xuống, nghĩ về ý nghĩa những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-va-buom-hoa-hoa-ho-diep/2643975/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.