Tiếp tục đi thẳng không bao lâu, hai người gặp được một ngã ba. Một trái một phải rẽ ra đẹp rung động lòng người, hớn hở đắc ý khi thấy người gặp họa.
Bạc Tam chau mày, bất đắc dĩ nhìn Mộc Cận: “Mưa xối xuống đường, giờ không thể nhìn rõ là có xe đi qua hay không.”
Mộc Cận lấy di động ra, quay trái quay phải dò tín hiệu, vận lộn một lúc lâu, cuối cùng chán nản nói: “Chẳng có tí sóng nào.”
Hai tay Bạc Tam vẫn để trên tay lái, bỗng quay sang hỏi cô: “Em có ấn tượng chút nào không, bọn họ nói là leo lên ngọn núi chính…”
“Đi bên ngoài!” Mộc Cận chỉ vào con đường phía bên phải, nói, “Nếu như bình thường, lối này chắc chắn sẽ thông đến chân ngọn núi chính đúng không?”
Bạc Tam nhìn hai mắt Mộc Cận sáng long lanh, mỉm cười với cô, tay trái dùng lực đánh vô-lăng về bên phải.
Con đường Mộc Cận chọn cũng không khó đi, trái lại, càng đi càng mở ra nhiều dấu hiệu. Cô không khỏi đắc ý, vừa sờ cằm vừa cắn một miếng khoai tây chiên, âm thanh “răng rắc” giòn giã vang lên.
Bạc Tam cười cười.
Mộc Cận thấy anh cười thì cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, rụt cổ không nói chuyện.
Bạc Tam mỉm cười hỏi cô: “Không chóng mặt nữa hả?”
“Hả?” Lúc này Mộc Cận mới nhớ ra, “Không sao nữa. Phù, không hiểu hết say xe từ lúc nào?”
Bạc Tam quay mặt nhìn cô, sắc trời âm u, không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ thấy được một đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-va-buom-hoa-hoa-ho-diep/2643971/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.